Họ đáp xuống một sân bóng, nơi đây đã được cải tạo thành một nơi dã ngoại lộ thiên.
Thấy nhóm Ngô Bình đáp từ trên cao xuống, những người đã đến trước đều tỏ vẻ kinh hãi, không biết ai mà phô trương thế.
Chiến xa đáp xuống, có mấy người chạy tới, chắc là nhân viên phục vụ, một chàng trai hỏi: “Thưa anh, vì anh không đáp xuống sân bay nên phải đăng ký đã ạ”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.
Anh xuống xe rồi vung tay, một màn sáng hạ xuống, ngay sau đó nó đã biến thành một cung điện bằng gỗ.
Đây là cung điện mà Lỗ Mộc Trực tặng cho Ngô Bình, có thể dùng khi đi dã ngoại, nó là một cung điện đơn giản, tuy diện tích không lớn, nhưng dùng tạm thì cũng được.
Tuy thế, nhưng cung điện này cũng rộng hơn 1000 mét vuông, hơn nữa còn có ba tầng.
Nhóm Lina lập tức dọn đồ vào trong, sau đó nhanh chóng bày tiệc.
Chờ Ngô Bình đăng ký xong thì đã có một tấm biển dựng cạnh ngôi nhà, bên trên viết: Lý Huyền Bình, Lý Đông Hưng đại diện cho Lý Thị ở Vân Đông.
Có không ít người đứng từ xa quan sát.
“Thì ra là Lý Thị ở Vân Đông, bảo sao mà hoành tráng thế. Tôi nghe nói nhà họ Lý ở Vân Đông có quan hệ mật thiết với Tiên Giới. Cách đây không lây, hình như các thế lực ở Vân Đông đều phải đến nhà họ xin lỗi vì dám đào mả tổ của họ lên đấy”.
“Đúng rồi, tài sản của nhà họ Lý thì khỏi phải bàn, nghe đâu là một con số không đếm nổi, giàu nứt đố đổ vách! Mà Lý Niệm Tổ có sư phụ là một cao nhân ở Tiên Giới, chắc là Thiên Tiên”.
“Chậc! Thiên Tiên cơ à! Bảo sao mà chi của Lý Vân Đẩu lại mạnh thế”.
Rõ ràng những người này đều không biết nhiều về Ngô Bình, mà chỉ nghe đồn thổi thôi.
Ngô Bình mặc kệ họ, anh vào đại điện rồi bắt đầu luyện đan. Đúng thế, anh phải luyện đan để mọi người ở đây đều ngửi thấy hương thơm của đan dược.
Ngay khi Ngô Bình mở lò rồi lấy một viên đan dược ra, đã có người đứng ngoài hô lên: “Lý Huyền Bình, chủ nhà tôi muốn mời cậu qua chơi”.
Lý Dư đứng ở cửa rồi lạnh giọng nói: “Chủ nhà anh muốn gặp chủ nhân của tôi thì tự đến mà gặp”.
Lý Dư đã được Ngô Bình dặn phải tỏ ra lạnh lùng, cậu ta làm rất tốt, mặt mũi hằm hằm với người khác ngay.
Người kia nói: “Chủ nhân là tôi là tướng ở biên cương đấy”.
Lý Dư cười lạnh: “Có tí chức ấy thì chưa đủ trình xách dép cho chủ nhân nhà tôi đâu”.
Thật ra thân phận Lý Huyền Bình của Ngô Bình không toả sáng ở quá nhiều nơi, thân phận đáng nói nhất chỉ là anh có một vị sư tổ là Chân Tiên thôi.
Người kia vẫn không chịu yếu thế: “Không nể mặt chủ nhân nhà tôi là có chuyện đấy”.
Lý Dư cau mày nói: “Biến!”
Người kia tức giận bỏ đi, còn Ngô Bình đã luyện xong lò đan dược đầu tiên. Hiệu quả của Trường Sinh Đan này cao hơn Trường Sinh Tán nhiều, nó được làm từ sâm vương, Sinh Mệnh Đan và hơn chục loại dược liệu khác.
Uống đan dược này vào thì có thể sống đến 300 tuổi mà không bệnh tật gì, ngoài ra nó còn có thể bồi bổ thể chất, khiến những người không thích hợp tu luyện cũng có cơ hội bước đi trên con đường này.
Trước khi đến đây, Ngô Bình đã chuẩn bị sẵn sơ yếu lý lịch rồi, anh là cậu chủ của Lý Thị ở Vân đông, bố anh có sự phụ là Chân Tiên Lữ Thuần Dương, còn anh thì mở được huyết mạch của lão quân và biết luyện đan, hơn nữa còn là một thầy luyện đan rất giỏi.
Còn thân phận Long chủ hay đại đệ tử của kiếm phái Thục Sơn thì không có tác dụng ở đây, để phô bày thân phận thầy luyện đan, giờ anh cần phài luyện chế một ít đan dược.