Ngô Bình: “Được, tôi đồng ý”.
Diêm vương cười nói: “Đây là phù chiếu của âm phủ, cậu đưa nó cho ai thì người đó được xuống âm phủ năm đầu tiên”.
Ngô Bình nhận lấy thì thấy đó là một tệp giấy, bên trên còn có một cái bút.
Anh cất đi rồi hỏi: “Khi nào âm phủ mở?”
Diêm vương: “Chưa đến hai năm nữa, còn cụ thể là ngày nào thì tôi không rõ. Vì thế trong khoảng thời gian này, cậu có thể chọn mục tiêu trước”.
Hai năm thì thoải mái, Ngô Bình gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.
Dứt lời, Đường Thiên Hạc chợt rùng mình một cái, sau đó đôi mắt mờ mịt hỏi Ngô Bình: “Cậu là ai?”
Ngô Bình chẳng buồn giải thích, sau đó gọi luôn Đường Thiên Tuyệt đến để dẫn em trai mình rời đi.
Đường Thiên Hạc đi rồi, Đường Băng Vân mới đi ra hỏi: “Có chuyện gì thế anh?”
Ngô Bình kẻ tóm tắt lại, Đường Băng Vân kinh ngạc nói: “Âm phủ?”
Ngô Bình: “Em đừng kể cho ai biết chuyện này”.
Đường Băng Vân: “Em biết rồi, em sẽ không kể cho ai đâu”.
Thật ra, Ngô Bình vẫn còn hơi sốc với chuyện này. Tuy còn gần hai năm nữa thì âm phủ mới mở nhưng kiểu gì cũng có nhiều chuyện xảy ra, anh phải suy tính trước mới được.
“Người của gia tộc Thần Công có đồng ý không?”, anh hỏi.
Đường Băng Vân: “Em đã hẹn Lỗ Mộc Trực của gia tộc ấy rồi, anh ta bảo mai sẽ tới gặp chúng ta”.
Tối đó, Ngô Bình luyện công ở Đường Gia Bảo, tiện thể chỉ dẫn cho Đường Băng Vân tu hành.
Sáng sớm hôm sau, khi anh đã thưởng thức bữa sáng do Đường Băng Vân làm thì có hai người đàn ông lạ mặt đi vào. Họ mặc đồ không giống thời hiện đại, mà mang hơi hướng cổ xưa. Tuổi tác của họ cũng không lớn, trông không quá 30 tuổi.
Nơi này là trung tâm của Đường Môn nên người ngoài không thể vào được, vì thế họ vừa đến đã bị các đệ tử của Đường Môn chặn lại hỏi.
“Hai người đến đây làm gì?”, một người hỏi.
Người đàn ông mỉm cười đáp: “Chúng tôi đến tìm Đường Băng Vân”.
Các đệ tử ngơ ngác nhìn nhau: “Anh quen cô chủ à?”
Người đàn ông gật đầu: “Đúng, phiền dẫn đường”.
Đệ tử kia: “Anh chờ ở đây một chút, để tôi đi thông báo…”
Nhưng một người khác đã nổi nóng: “Ai rảnh đâu mà chờ, dẫn đường đi”.
Đệ tử của Đường Môn nhíu mày nói: “Này anh bạn, đây là địa bàn của Đường Môn, anh ăn nói cho cẩn thận”.
“Chết đi!”
Một đường kiếm bay lên từ sau lưng người đó, ánh kiếm loé lên, đầu của đệ tử kia đã rơi xuống đất, má phun xa mấy mét.
Những người còn lại đều hoảng hốt rồi lùi lại.
Người kia lạnh lùng nói: “Dẫn đường”.
Lúc hắn lên tiếng, đường kiếm đã ngự sẵn trên không chờ giết người.
Các đệ tử của Đường Môn không hề sợ hãi mà nói: “Dám giết đệ tử của Đường Môn, hai người đừng hòng rời khỏi đây”.
Ngô Bình đang ăn sáng thì cảm nhận được một đường kiếm, anh giậm chân rồi xuất hiện ngay ở hiện trường cùng Đường Băng Vân.
Anh vừa xuất hiện, các đệ tử khác đều nói ngay: “Thiếu tôn, hai người này vừa tới đã giết người, sau đó bắt chúng thuộc hạ dẫn đi gặp cô chủ”.
Ngô Bình liếc nhìn hai người đó thì thấy một người ở cảnh giới Chân Quân Thần Hoá, một người thì là Tiên Quân Long Môn. Tu vi của cả hai không thấp, rõ ràng có nền móng vững hơn các Tiên Quân, Chân Quân bình thường ở Địa Tiên Giới.
Anh hỏi: “Hai anh là người của Tiên Giới à?”
Người xuất kiếm lạnh giọng đáp: “Cũng tinh mắt đấy, chúng tôi là đệ tử của Thần Thổ Thông Thiên, phụng mệnh đến dẫn Đường Băng Vân tới Thần Thổ Thông Thiên tu luyện”.
Ngô Bình lạnh mặt nói: “Nếu thế thì tại sao lại giết người?”
Người kia: “Chỉ là một lũ kiến hôi thôi mà, giết rồi thì đã sao? Nếu cậu còn nhiều lời nữa thì tôi tiễn cả cậu luôn đấy”.
Ngô Bình đã là một Nhân Vương nên nào nhịn được cơn tức này, anh hừ nói: “Anh tiễn thử tôi xem”.
Người kia hừ lạnh một tiếng rồi vung kiếm về phía đầu Ngô Bình.
Nhưng ngay sau đó, đã có một quyền ấn đập trúng bụng hắn.
“Uỳnh!”