Thẩm Tượng gật đầu, nói: “Không sai, tôi là người nhà họ Thẩm”.
Ngô Bình: “Tiền bối, nhà tôi cách đây không xa, nếu tiền bối có thời gian thì đến nhà tôi chơi, tôi mời tiền bối nếm thử rượu ngon”.
Thẩm Tượng nghe đến rượu ngon thì liền động lòng, nhưng ông ta lập tức phất tay: “Để hôm khác, tôi vẫn còn việc cần giải quyết”.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Tiền bối, tôi ở nhà họ Lý ở Vân Đông, mấy ngày này đều có ở nhà, chờ tiền bối xử lý xong việc thì mời tiền bối đến nhà chơi để vãn bối tiếp đãi cho trọn nghĩa.
Thẩm Tượng thấy anh thật lòng mời thì nói: “Được, nếu xong việc nhanh thì mai tôi sẽ đến tìm cậu”.
Ngô Bình vui mừng: “Cảm ơn tiền bối đã nể mặt, vãn bối sẽ chuẩn bị sẵn sàng chờ ông đến”.
Sau khi Thẩm Tượng đi, Hàn Thu mới định thần lại, cô ta hỏi: “Thần y Ngô, ông ta là ai mà anh lại kính trọng đến thế?”
Ngô Bình: “Một người thuộc gia tộc đứng đầu bốn gia tộc bất diệt lớn nhất. Phải rồi, vị tiền bối Thẩm Tượng này là bán bộ Thiên Tiên và còn là kiếm tiên. Thực lực của ông ấy dù cho đối đầu với Thiên Tiên cũng chưa chắc sẽ thua”.
Hàn Thu giật mình, bán bộ Thiên Tiên?
Ngô Bình nhìn cô ta: “Sao cô lại có máu của Thái Cổ Thần Vương?”
Hàn Thu cuối đầu: “Lần trước đắc tội với Thần y Ngô làm tôi rất áy náy, vừa hay dự án mà tôi nghiên cứu có thể tiếp cận với máu Thái Cổ Thần Vương nên tôi đã dùng nước và chất tạo màu làm giả, không ngờ vẫn bị phát hiện”.
Ngô Bình hỏi: “Ở đâu?”
Hàn Thu quay người, lấy từ trong người ra hai miếng đệm nhỏ màu trắng, sau khi xé ra thì ánh sáng màu đỏ vàng ở bên trong liền lộ ra.
Ngô Bình vội lấy bình ra đựng máu Thần Vương vào rồi vui mừng, nói: “Hàn Thu, thật cảm ơn cô, số máu này rất có ích với tôi”. Hàn Thu cười gượng: “Thần y Ngô, bây giờ bên nước Mễ đã biết tôi ăn cắp máu Thần Vương, nhất định sẽ không tha cho tôi”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi hỏi: “Cô có nghiên cứu về sinh vật học đúng không?”
Hàn Thu gật đầu: “Đúng vậy, tôi làm việc ở sở nghiên cứu sinh vật và còn là người phụ trách của dự án nghiên cứu nữa”.
Ngô Bình: “Thế này đi, tôi cho cô một thân phận mới, sau này cô sẽ làm việc cho tôi”.
Anh sản xuất thuốc, nghiên cứu phương thuốc nên đang cần một trợ lý như thế.
Hàn Thu nghe vậy thì vui mừng: “Được, cảm ơn thần y Ngô”.
Ngô Bình: “Là tôi nên cảm ơn cô mới đúng, cùng tôi về nhà trước đã”.
Anh đưa Hàn Thu về đến nhà họ Lý thì thu xếp cho cô ta ăn uống trước, sau đó tặng cô ta mấy viên Sinh Mệnh Đan, cô ta uống xong thì về nghỉ ngơi.
Ngô Bình thì lập tức rút ra những thứ có ích từ trong máu Cổ Thần Vương. Anh bận rộn cả buổi tối, cuối cùng cũng chiết tách ra được thứ có ích nhất là gen Thần Vương, một loại tia chớp màu vàng và một loại khói khí màu đỏ.