Ông ta vừa dứt lời, hai tay của Ngô Bình rung lên một cái, đánh bay hai vị bán bộ Thiên Tiên, sau đó bay đuổi theo, đá đấm hai kẻ kia túi bụi hệt như lưu manh giang hồ đánh nhau vậy.
Anh có được cấm chế thần lực, nguyên thần mạnh mẽ, một quyền một cước đủ để đánh chết một Thiên Tiên, hai kẻ này sao chịu cho nổi? Bọn chúng bỗng kêu lên thảm thiết, cầu xin tha mạng.
Ngô Bình hỏi: "Dám quản chuyện của ông đây, mấy ông là người ở đâu tới?"
Một người trả lời: "Bọn tôi là trưởng lão của Ngọc Hư Cung".
Ngô Bình: "Ngọc Hư Cung? Hừ! Về nói cho Ngọc Hư Cung biết, người tôi muốn đánh, không ai cản được đâu!"
Nói rồi anh quay đầu nhìn chằm chằm Trần Lệnh Bá.
Trần Lệnh Bá run lẩy bẩy, cảm giác xương cốt toàn thân ngứa ngáy, ông ta run giọng nói: "Cậu muốn làm gì?"
Ngô Bình đấm một cú lên mặt ông ta, Trần Lệnh Bá ré lên, mấy chiếc răng vừa mọc lại đã bị đánh rụng, đau đớn khóc thét.
Sau khi đánh Trần Lệnh Bá thừa sống thiếu chết xong, Ngô Bình nghênh ngang rời đi, đồng thời để lại một câu: "Rời khỏi Hưng Long, nếu không rảnh rỗi tôi sẽ lại tới đánh ông!"
Sau khi Ngô Bình đi, Trần Lệnh Bá chật vật bò dậy, nói với một vị bán bộ Thiên Tiên: "Trưởng lão, không thể ở lại Hưng Long nữa".
Hai vị trưởng lão cũng bất lực, bọn họ cũng đã được nếm đòn của Ngô Bình rồi, đúng là khó đối phó.
Một người nói: "Làm gì đây? Mời trưởng lão cảnh giới Thiên Tiên tới trấn giữ không?"
Người còn lại nói: "Hưng Long chỉ là một nơi nhỏ bé, không đáng để trưởng lão Thiên Tiên lãng phí sức lực. Hầy, bất quá thì tạm thời từ bỏ quận Hưng Long đi".
Cứ vậy, trong một đêm Thái thú của Hưng Long đã biến mất. Một ngày sau, Thái thú mới đến, Dương Mộ Bạch nhậm chức Thái thú mới.
Ngày được bổ nhiệm, Ngô Bình cùng Dương Mộ Bạch tới nha môn của quận, tất cả cấp dưới đều tới đón tiếp, rất hoành tráng.
Thân là Thái thú, bên cạnh phải có người thân tín của mình, thế nên Ngô Bình điều sáu nữ thuộc hạ tới, giúp Dương Mộ Bạch làm việc.
Ngày nhậm chức, Viên Khắc Hiếu giọi cho Ngô Bình, giọng điệu của ông ấy rất nghiêm trọng: "Tuy chúng tôi để Dương Mộ Bạch làm Thái thú nhưng tốc độ linh khí hồi phục quá nhanh, vượt khỏi dự liệu của chúng tôi, bây giờ tình hình đã nằm ngoài tầm kiểm soát của Lăng Tiên Các, cũng vượt tầm kiểm soát của quốc gia. Tiếp theo sau phải làm thế nào, tôi cũng không biết".
Ngô Bình chấn động: "Sao bỗng nhiên ông lại nói vậy?"
Viên Khắc Hiếu: "Tiên Giới đã bắt đầu phái người xuống nhậm chức cố định rồi, thiết nghĩ không bao lâu nữa, cả nước sẽ nằm trong vòng kiểm soát của Tiên Đình thôi".
Ngô Bình: "Không dễ vậy đâu. Thế giới này rất rộng lớn, Tiên Đình nhiều nhất chỉ nắm quyền được một khu vực nhỏ thôi".
Viên Khắc Hiếu: "Ồ, cậu cũng biết hình dạng của thế giới này à?"
Ngô Bình: "Biết một ít, nơi chúng ta đang sống tên là đại lục Côn Luân. Xung quanh còn có bốn đại lục nữa, còn lại là biển cả vô bờ vô bến".
Viên Khắc Hiếu: "Đúng vậy, thế giới này cực kỳ rộng lớn, lớn hơn chúng ta nghĩ nhiều, thế nên chúng tôi mới không có lòng tin khống chế được cục diện".
Ngô Bình: "Không ai khống chế được cục diện cả, Tiên Đình còn chưa chắc làm được, điều cần làm bây giờ là phải sống sót".