Không lâu sau, một luồng ánh sáng vàng dịch chuyển đến chỗ anh, đó là Giảo Hồn Tiễn.
Hai mắt Ngô Bình sáng lên, nói: "Giảo Hồn Tiễn hoàn toàn dựa vào năng lượng của chính nó để phát huy sức mạnh. Những linh hồn bị nó bóp nghẹt sẽ bị nó nuốt chửng và trở thành thức ăn của nó. Cho nên tôi gần như không cần tiêu hao thể lực để điều khiển nó".
Kỷ Nhược Phi vội vàng hỏi: "Nó mạnh đến mức nào?"
Ngô Bình nói: "Nó có thể dễ dàng giết chết tôi. Dù cho là Tiên Quân Bất Tử thì cũng không thể chống lại lưỡi kéo đoạt mệnh của nó!"
Kỷ Nhược Phi mừng rỡ: "Tốt quá! Lát nữa nhất định phải giết thủ lĩnh trước!"
Ngô Bình cười lạnh: "Tiên khí này vừa được hình thành, nó sẽ tàn sát đám yêu ma này!"
Lúc này áp lực tuôn ra từ trong khe hở càng lúc càng tăng. Kỷ Nhược Phi bày binh bố trận, Ngô Bình cũng bảo tướng sĩ xếp thành trận địa, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Mười phút sau, đột nhiên tiếng sấm chớp rền vàng, sau đó một quái vật tám tay tám mắt xông ra. Người nó giống như nhện, tay cầm tám loại binh khí xông ra đầy khí thế.
Kỷ Nhược Phi hô to: "Đây chính là quân tiên phong, giết nó!"
Ngô Bình vọt lên không, người kiếm hợp nhất, thoáng cái đã đánh tới chỗ quái vật. Sau khi trở thành Võ Quân, thực lực của anh tăng vọt, sức mạnh và sức chiến đấu tăng gấp nhiều lần!
"Soạt!"
Ánh đen lóe lên, con quái vật còn không nhìn rõ Ngô Bình ra tay thế nào thì đầu đã bị chặt xuống, sau đó tám cái tay cũng bị chặt.
Nó kêu lên thảm thiết, chết hẳn.
Sau đó lại có bốn yêu ma xông ra, chúng là thân binh của yêu ma mở đường. Ngô Bình vung ánh kiếm tựa rồng thần, bốn tên yêu ma đều bị anh chém chết.
Các nữ binh ở phía dưới đều chứng kiến rõ sự anh dũng của Ngô Bình, họ sững sờ.
"Mạnh quá!", có người lẩm bẩm.
"Quá đẹp trai! Sức mạnh, thời cơ, kỹ thuật của anh ấy đều đạt đến đỉnh cao võ học, không, là cảnh giới còn trên cả đỉnh cao!". Một thống lĩnh nữ mặc áp giáp xanh nói mà hai mắt tỏa sáng, liên tục tán thưởng.
Ngay cả Kỷ Nhược Phi cũng kinh ngạc, trước đó cô ấy đánh nhau với Ngô Bình, hiển nhiên anh không dùng hết toàn lực, giờ mới thấy anh mạnh cỡ nào!
Sau khi giết tiếp bốn mươi yêu quái, một đội quân yêu quái lại tràn ra, lúc đầu chỉ có vài trăm con, về sau lên tới hàng vạn con.
"Giết!"
Kỷ Nhược Phi dẫn quân xông lên ngay lập tức, Vu Thiên Chính và Chu Thiên Cương cũng dẫn quân tham gia chiến đấu.
Ngô Bình thì lại bay lên một nơi cao và thả Giảo Hồn Tiễn ra để lấy mạng của những con quỷ này. Một khi phát hiện có người gặp nạn, anh liền điều động Giảo Hồn Tiễn đến giải cứu.
Một luồng sáng vàng bao trùm trong không trung, những con quỷ bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ của nó, chúng bị