Ngô Bình nói với Lạc Ngưng Đan: “Chị Lạc, chúng ta về thôi”.
Lạc Ngưng Đan gật đầu: “Ừ”.
Hai người cùng đến nhà họ Lạc. Bố của Lạc Ngưng Đan là Lạc Tư Thái, tu vi không cao, thể chất yếu ớt bẩm sinh nên cũng không có địa vị cao trong tộc. Nếu không nhờ Lạc Châu giả mạo thành Lạc Ngưng Đan rồi gả vào nhà họ Trình thì ông ấy gần như không tồn tại trong nhà họ Lạc.
Lạc Tư Thái đang bế một đưa bé mấy tháng trong nhà với vẻ đầy thương yêu, một người phụ nữ ngồi lên giường với vẻ đầy lo lắng.
“Lão gia, mẹ con Lạc Châu sẽ không tha cho tôi đâu. Hôm nay, tôi đã gặp Trình Phượng Nghi, ánh mắt của bà ta rất nham hiểm. Tôi không sợ chết, nhưng tôi lo cho Siêu Nhi của chúng ta”.
Lạc Tư Thái: “Phu nhân đừng lo, tôi đã có sắp xếp rồi. Vài ngày nữa là mừng thọ của nhạc phụ, bà bế con về, sau đó tôi sẽ cho người đi bảo vệ bà”.
Người phụ nữ rơi nước mắt: “Tôi về nhà mẹ thì họ càng dễ ra tay cơ mà?”
Lạc Tư Thái: “Đừng sợ, tôi đã mời cao thủ đến bảo vệ hai mẹ con rồi, sẽ không sao đâu”.
Đúng lúc này, có người đến báo: “Trình phu nhân đến ạ”.
Trình phu nhân mà người làm thông báo chính là Trình Phượng Nghi. Lạc Tư Thái chợt hoang mang nói: “Bảo ta không có nhà…”
Nhưng ông ấy còn chưa nói dứt câu thì Trình Phượng Nghi đã đi tới. Bà ta nhìn Lạc Tư Thái và đứa bé trong lòng ông ấy rồi cười nói: “Lão gia, em bé ngoan chứ?”
Lạc Tư Thái vô thức ôm chặt lấy đứa bé rồi nói: “Phượng Nghi, bà tới đây làm gì?”
Trình Phượng Nghi thờ ơ nói: “Là thế này, gia chủ có chuyện tìm ông, chúng ta cùng đến đó xem sao. À, bố bà ta sắp mừng thọ còn gì, cho bà ta bế con về nhà ngoại đi”.
Người phụ nữ xinh đẹp: “Tôi không về”.
Trình Phượng Nghi sầm mặt nói: “Sao, bà dám làm trái lời tôi à?”
Người phụ nữ bật khóc nói: “Trình Phượng Nghi, tôi biết bà đang có âm mưu gì”.
Trình Phượng Nghi: “Âm mưu gì, nói thử nghe coi!”
Người phụ nữ lắc đầu: “Tôi không cần nói, trong lòng bà tự biết rồi”.
Lạc Tư Thái cười nói: “Phượng Nghi, lát tôi sẽ cho người đưa mẹ con bà ấy về ngoại, bà yên tâm”.
Trình Phượng Nghi: “Sắp xếp luôn đi”.
Lạc Tư Thái: “Được”, nói rồi, ông ấy gọi quản gia tới ngay.
Thấy Lạc Tư Thái gọi người đưa hai mẹ con người phụ nữ về ngoại thì Trình Phượng Nghi nói: “Đi thôi, đến gặp chủ nhà”.
Lạc Tư Thái đi theo Trình Phượng Nghi đến đại đường của nhà họ Lạc, gia chủ Lạc Tây Phong đã đến trước rồi. Trình Phượng Nghi vừa đến đã đứng cạnh Lạc Tây Phong, chẳng chút nể nang sự có mặt của Lạc Tư Thái mà dịu dàng nói: “Tây Phong, ông giỏi quá, lại đột phá rồi đúng không?”
Lạc Tây Phong có dáng người cao lớn, ông ta cười phá lên rồi giơ tay vỗ mông Trình Phượng Nghi: “Phượng Nghi, trong những ngày tôi bế quan, bà có nhớ tôi không?”
Trình Phượng Nghi luôn có mối quan hệ mập mờ với người đàn ông này, họ không phải vợ chồng nhưng lại thân thiết hơn cả mức đó. Còn Lạc Tư Thái, sau khi lấy Trình Phượng Nghi và sinh ra Lạc Châu thì không còn động vào người Trình Phượng Nghi nữa.