Dương Thiên Thiền vội gật đầu: “Vâng, tôi rất chú trọng tới sức khoẻ của mình”.
Ngô Bình nhìn ông ấy: “Hình thể của ông đã tới viên mãn rồi, hầu hết thời gian ông đều dùng để tu luyện công pháp dưỡng sinh đúng không?”
Dương Thiên Thiền gật đầu tiếp: “Quyền sư Ngô thật tinh mắt, đúng là tôi đang tu luyện công pháp dưỡng sinh. Nhất là sau khi được 100 tuổi, ngày nào tôi cũng tập”.
Ngô Bình: “Đó là một trong những lý do khiến ông không thể đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên được. Đột phá lên cảnh giới này cần ý chí rất mạnh, quyết không lùi bước. Đột phá Tiên Thiên còn cần tu luyện tinh thần. Nhưng trong quá trình tu luyện, ông chỉ chú trọng luyện hình để khoẻ mạnh hơn, cho nên mới ngày càng xa bước đột phá lên Tiên Thiên”.
Dương Thiên Thiền tỏ vẻ hối hận: “Ra là vậy, tư chất của tôi rất khá, luyện công cũng khổ cực mà không thể đột phá được. Thì ra là do ý chí của tôi chưa đủ mạnh, chỉ mong sống lâu, chứ quên mất việc đột phá”.
Ngô Bình: “Người tu hành phải luôn có chí tiến thủ, ông chỉ mong sống lâu thì không thể tạo ra thành tựu to lớn được”.
Dương Thiên Thiền thở dài nói: “Vậy là tôi biết lý do rồi, cảm ơn cậu!”
Ngô Bình hỏi: “Ông muốn thử không?”
Dương Thiên Thiền gật đầu: “Có chứ, giờ tôi đã biết vấn đề nằm ở đâu rồi nên rất muốn thử. Phen này, không thành công thì cũng thành nhân”.
Ngô Bình nói: “Được, nếu ông có thể đột phá lên Tiên Thiên thì ít cũng sống được đến 120 tuổi, nhưng nếu thất bại thì chỉ sống được vài năm nữa thôi”.
Dương Thiên Thiền nói tiếp: “Cậu Ngô, cậu có thể giải ám thủ cho đồ đệ Nghiêm Lập Chân của tôi được không?”
Ngô Bình: “Dẫn anh ta vào đây”.
Nghiêm Lập Chân đang ngồi trên xe thì được người ta khiêng vào rồi nằm dưới đất. Trông anh ta như ma quỷ, vì mấy ngày vừa rồi phải sống không bằng chết, hơn nữa đầu gối còn dập nát, cố mãi mới giữ được chân.
Dương Thiên Thiền quát: “Láo lếu! Con đi giết cậu Ngô rồi bị cậu ấy đánh cho thành thế này, là tự con chuốc lấy!”
Nghiêm Lập Chân cắn răng rồi nói với Ngô Bình: “Tha cho tôi, cho tôi đi thanh thản đi”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Nếu anh muốn chết thì cần gì nhờ tôi”.
Nghiêm Lập Chân chợt lôi một con dao ra kề lên cổ.
Cheng!
Ngô Bình búng tay, con dao rơi xuống đất, anh lạnh nhạt nói: “Anh như người chết đi sống lại, tôi mong anh có thể hiểu ra một điều”.