Dẫu sao Trịnh Luân cũng là Tiểu Võ Hoàng, tuy có điều nghi vấn trong đầu, nhưng ông ta vẫn bình thản như thường: “Ngô Bình, cậu dám to tiếng với tôi à?”
Ngô Bình cười lạnh nói: “Trịnh Luân, tôi gọi ông là chú là rất nể mặt ông đấy, nhưng ông không biết điều! Ông chỉ là một nhân vật nhỏ bé ở cảnh giới Nhân Tiên thôi, với tôi thì chưa là gì đâu, có tin tôi chỉ nói một câu là ông chết ngay không?”
Trịnh Luân nghệt mặt ra, càng thêm chắc chắn có cao thủ chống lưng cho Ngô Bình.
Ông ta dựng lông mày lên nói: “Oắt con, cậu nói gì thế hả? Dám uy hiếp tôi ư?”
Ngô Bình nhìn thẳng vào ông ta: “Trịnh Luân, tôi đếm đến 10, ông biến ngay, không thì đừng có trách tôi là ác”.
Nói đến đây, Ngô Bình cầm một tờ bùa Sát Sinh! Đây là một trong ba lá bùa mà Đông Hoàng đã trao đổi với anh, nó có thể giết được tu sĩ Địa Tiên nên xử lý Trịnh Luân dễ như trở bàn tay.
Trịnh Luân căng cứng người rồi phóng thần niệm ra lục tìm xung quanh thì không có phát hiện gì, lẽ nào tên này đang lừa ông ta?
Ngô Bình đã bắt đầu đếm.
“10, 9…”
Anh đếm rất nhanh, sát ý dâng lên ngày càng mãnh liệt.
Khi Ngô Bình đếm đén bốn, Trịnh Luân chợt đứng dậy rồi hừ mạnh nói: “Tôi không thèm so đo với cậu!”, dứt lời, ông ta đi ra ngoài.
Ông ta bước nhanh xuống dưới tầng.
Thấy thế, Vạn Phùng Xuân đần mặt ra, chuyện gì thế này? Tiểu Võ Hoàng mà phải sợ thằng ranh này ư?
Việt
Ngô Bình nhìn Vạn Phùng Xuân rồi nói: “Đần ra đó làm gì, mau chữa tiếp đi, ông có hai tiếng thôi đấy”.
Vạn Phùng Xuân nghe xong thì lại tập trung vào việc của mình.
Diệp Thần kinh ngạc hỏi: “Chủ nhân, sao Trịnh Luân lại đi mất ạ?”
Cậu ấy biết Trịnh Luân có thực lực cao hơn Ngô Bình, lẽ ra ông ta không phải bỏ đi mới phải.
Ngô Bình cười nói: “Tôi đã dám trở mặt với ông ta thì đương nhiên có cách để giết ông ta. Thật ra, tôi không làm vậy đâu, mà để dành cho cậu”.
“Để dành cho tôi?”, Diệp Thần ngẩn ra.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng, chỉ cần cậu đủ mạnh thì chưa tới ba năm nữa là có thể đánh bại ông ta dễ dàng”.
Diệp Thần nghệt mặt: “Ba năm ạ?”
Ngô Bình: “Đúng, thế thôi”.
Diệp Thần hít sâu một hơi: “Cảm ơn chủ nhâ”.
Ngô Bình cười nói: “Mấy ngày tới, cậu hãy chuyên tâm tu luyện công pháp mà tôi truyền cho. À, đón em gái cậu đến Đường Lâu đi, ở đó có khách sạn”.
“Vâng”, Diệp Thần gật đầu.