Đường Băng Vân: "Canh Tổ cũng nói thế. Chồng à, hai loại đan dược đó có luyện chế được không?"
Ngô Bình gật đầu: "Đương nhiên là được. Vậy đi, anh viết mấy đơn thuốc, em về đưa cho Đường Môn, bảo họ chuẩn bị những dược liệu đó với số lượng lớn. Sau khi gom đủ thì đưa đến chỗ anh, anh sẽ nhanh chóng luyện chế".
Đường Băng Vân mừng rỡ: "Tốt quá! Chồng ơi, có anh thì Đường Môn chắc chắn sẽ thực hiện được nguyện vọng áp ủ nghìn năm nay!"
Ngô Bình cười nói: "Chồng em đương nhiên rất lợi hại rồi. Chuyện này, em cũng rõ nhất mà!"
Đường Băng Vân lập tức đỏ mặt, Ngô Bình nhìn dáng vẻ mỹ miều của cô ấy mà xao xuyến không thôi. Anh kéo cô ấy vào lòng, tay chân bắt đầu rờ rẫm.
Đường Băng Vân sẵng giọng: "Nơi này không được!"
Ngô Bình: "Sao lại không được!". Vừa nói xong, bàn tay của anh đã mò vào trong quần áo đối phương.
Đường Băng Vân xụi lơ, mặc anh giở trò.
Mấy tiếng sau, Đường Băng Vân mặt mày thẹn thùng đi ra phòng đọc sách, trong miệng như đang ngậm gì đó, vội vàng chạy về phía toilet.
Mộ Dung Kiều vừa hay đến tìm Ngô Bình, thấy cảnh đó thì xông vào trừng Ngô Bình nói: "Ban ngày ban mặt mà anh cũng bận quá nhỉ, không hổ là giáo chủ đại nhân!"
Ngô Bình chẳng màng tới sự châm chọc của cô ấy nói: "Này cô Mộ, cô bớt xía vô chuyện của tôi đi!"
Mộ Dung Kiều tức giận nói: "Tôi họ Mộ Dung!"
Ngô Bình: "Bất luận cô họ gì, sau này đừng có làm phiền đến cuộc sống hằng của tôi!"
Mộ Dung Kiều hừ một tiếng: "Anh cho rằng tôi thích xía vô chắc? Tôi là tới chào tạm biệt anh!"
Ngô Bình sửng sốt: "Chào tạm biệt? Cô đi đâu à?"
Mộ Dung Kiều đáp: "Tôi luôn có cảm giác mình nên đi chùa Đại Thiền một chuyến, nên định đến đó!"
Ngô Bình nói: "Chùa Đại Thiền chỉ có một đám hòa thượng, cô đến đó làm gì?"
“Không biết, đến đó rồi tính”, cô ấy đáp.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy được rồi, để tôi bảo Thần Chiếu đưa cô đi!"
Mộ Dung Kiều nói đi là đi, Ngô Bình cử Thần Chiếu đưa cô ấy đi chùa Đại Thiền.
Đường Băng Vân tắm rửa xong, Ngô Bình bèn đả thông linh khiếu cho cô ấy. Trước đó, Đường Băng Vân đã đột phá, còn đả thông được một huyệt linh khiếu.
Bây giờ, Ngô Bình lại đả thông huyệt linh khiếu thứ hai giúp cô ấy để hấp thu Ất Mộc Linh Lực. Phẩm chất của nó cao cấp hơn những năng lượng mà Đường Băng Vân hấp thu trước đây rất nhiều nên cô ấy đã được lợi rất lớn!
Đường Băng Vân đắm chìm trong tu hành, trời nhanh chóng trở tối. Ngô Bình đến dự buổi tiệc do Lưu Phi Báo tổ chức, khi đi anh còn gọi cả Lam Nguyệt.
Tại một nhà hàng lâu đời ở Hải Thành, Lưu Phi Báo và thanh niên tên Cương Tử đã đứng đó chờ.
Thanh niên thấy Ngô Bình đến bèn đứng dậy nói: "Bác sĩ Ngô, mời ngồi!"
Ngô Bình gật đầu nói: "Lát nữa Lam Nguyệt cũng tới!"
Lưu Phi Báo ngẩn người: "Giám sát Lam cũng đến?"
Ngô Bình đáp: "Đúng vậy, vừa hay tôi cũng có chuyện muốn nói với cô ấy".