Tiền Văn Đào nổi giận nói: “Hỗn láo!”
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Con trai ông là thống lĩnh cơ mà? Giờ chúng ta đi gặp con trai ông đi, để tôi xem lạo cặn bã như ông có thể nuôi dạy nên một đứa con như thế nào!”
Anh túm lấy Tiền Văn Đào, ông ta không kịp phản ứng, chỉ thấy trời đất quay cuồng. Không lâu sau, hai người đã xuất hiện ở học viện Võ Đạo. Họ đứng trên sân tập của học viện, Tiền Văn Đào tái mặt nói: “Cậu dám đưa tôi đến đây ư!”
Ngô Bình trầm giọng nói: “Ai là Tiền Minh Dương?”
Lúc này, có một người thanh niên đang dạy học trong lớp, anh ta chợt ngẩn ra khi nghe thấy tên của mình nên vội vã chạy đến sân tập ngay.
Khi anh ta nhìn thấy Tiền Văn Đào và Ngô Bình thì không khỏi biến sắc mặt rồi vội chạy tới gần nói: “Viện phó Ngô!”
Tiền Văn Đào chấn động, vì không ngờ Ngô Bình là viện phó.
Tiền Minh Dương nhìn bố mình rồi nói: “Sao bố lại đến đây?”
“Bố…”, Tiền Văn Đào vã mồ hôi trên trán rồi hỏi: “Minh Dương, viện phó đây với bố có chút hiểu lầm thôi”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi nghe bố anh bảo anh sắp đến làm thống lĩnh ở khu mới à? Chúc mừng nhé!”
Tiền Minh Dương lập tức tái mặt nói: “Viện phó Ngô, không có chuyện ấy đâu ạ, toàn là người ngoài đồn bậy đồn bạ thôi”.
Ngô Bình: “Lẽ ra tôi định dạy cho bố anh một bài học, nhưng nếu anh đã là giáo viên của học viện thì tự xử đi”.
Dứt lời, Ngô Bình lập tức rời đi, để Tiền Minh Dương mặt mũi xám xịt ở lại.
Tiền Văn Đào nhìn theo bóng Ngô Bình rồi căm hận nói: “Minh Dương, thằng này ngông quá, viện phó thì có gì là giỏi chứ? Đến viện trưởng còn luôn phải kính trọng bố nữa là…”
“Đủ rồi!”, Tiền Minh Dương gần như gào lên.
Tiền Văn Đào giật bắn mình, sau đó lí nhí nói: “Minh Dương, con giận đấy à? Thật ra cũng không có gì, một thuộc hạ của bố bị nó đánh thôi mà”.
Tiền Minh Dương lạnh giọng nói: “Đi theo con”.
Hai bố con họ đi tới một chỗ vắng vẻ, Tiền Minh Dương hỏi rõ đầu đuôi cậu chuyện rồi thở dài nói: “Bố, chẳng dễ gì con mới xếp được cho bố vào vị trí ấy, sao bố lại làm vậy ạ?”
Tiền Văn Đào tỏ vẻ tủi thân: “Minh Dương, bố có làm gì đâu?”
Tiền Minh Dương: “Thuộc hạ của bố điên rồi hay sao mà lại dám vô lễ với viện phó Ngô. Tên đó đúng là cái loại vứt đi, bao giờ về thì bố hãy giết người đó luôn đi, sau đó đến gặp viện phó Ngô để xin lỗi”.
Tiền Văn Đào giật mình nói: “Giết ư? Gì đến mức ấy, thằng kia chỉ là viện phó thôi mà…”
Tiền Minh Dương chán nản nói: “Viện phó Ngô là võ tông truyền kỳ đấy bố ạ, thực lực của cậu ta còn hơn cả viện trưởng cơ. Cậu ấy mà muốn giết con thì thậm chí chẳng phải động tay, chỉ cần nói một câu thôi là con trai bộ tự động bay màu rồi. Chưa hết đâu, hậu thuẫn của cậu ta mạnh hơn con nhiều, hình như là một thế lực siêu cấp nào đó!”
Cuối cùng Tiền Văn Đào cũng thấy sợ: “Phải làm sao bây giờ? Có khi nào cậu ta sẽ ghim thù với con vì chuyện này không?”
Tiền Minh Dương thở phào một hơi, vì cuối cùng bố mình cũng hiểu mức nghiêm trọng của vấn đề, anh ta nói: “Chuyện này cũng nhỏ thôi, giờ bố hãy đến tận nhà cậu ấy để xin lỗi, đồng thời phải quản lý đám thuộc hạ cho cẩn thận, đừng để chuyện này tái diễn một lần nào nữa. Bố làm ở cục Công An thì phải bảo vệ hoà bình, chứ không phải suốt ngày gây rối”.
Tiền Văn Đào: “Minh Dương, bố biết rồi”.