Vương Thế An nhướn mày nói: “Lão già kia, ai khiến ông lo chuyện bao đồng hả?”
Ngô Bình: “Vương Thế An, ngươi ở cạnh ta thì phải có thân phận gì chứ”.
Vương Thế An chớp mắt nói: “Được rồi, tuỳ tùng thì tuỳ tùng”.
Bàn bạc xong, Liễu Tam Tương đã thi triển thuật độn thổ, loáng cái cả ba bọn họ đã xuất hiện bên ngoài Hồng Nguyệt Nguỵ Lâm.
Thấy có một thành trì nhỏ khá gần rừng, Vương Thế An chợt nói: “Tôi ở thành này chờ hai người nhé”.
Ngô Bình biết anh ta thích gái đẹp hơn Thái Chân Môn nên đương nhiên muốn ở lại đây.
“Tuỳ ngươi”, Ngô Bình mặc kệ anh ta rồi dẫn Liễu Tam Tương vào Nguỵ Cảnh, sau đó tìm cung điện vào Thái Chân Môn.
Khi họ trở lại vườn thuốc của Thái Chân Môn thì Hắc Tướng đã chạy đến rồi biến thành người nói: “Chủ nhân, người về rồi ạ!”, sau đó Hắc Tướng lại nhìn sang Liễu Tam Tương.
“Chủ nhân, người này là tu sĩ của vũ trụ chính”, Hắc Tướng nhắc nhở Ngô Bình.
Ngô Bình: “Hắc Tướng, đây là người theo hầu ta, cứ gọi ông ấy là ông Liễu”.
Liễu Tam Tương cười nói: “Chào Hắc Tướng”.
Hắc Tướng liếc ông ta rồi nói: “Chủ nhân, người vừa về có định đi gặp lão tổ luôn không?”
Ngô Bình: “Chưa vội, ta muốn nghỉ một lát, khi nào rảnh thì đi sau”.
Hắc Tướng: “Chủ nhân, mấy ngày qua, Băng Ngọc cô nương thường xuyên đến tìm người”.
Ngô Bình: “Cô ấy có chuyện gì à?”
Hắc Tướng: “Hôm qua, Thái Chân Môn có một đệ tử mới gia nhập đến Thái Chân Động lĩnh ngộ, kết quả là đã mở được không gian thứ ba và lấy được một món bảo bối. Chuyện này đã khiến cả môn phái chấn động, chưởng môn đã đích thân đến gặp người đó và thưởng nóng luôn hai tỷ tiền Linh. Cùng nhờ đó mà người này tiến bộ thần tốc và tuyên bố muốn có được hoa thần Băng Ngọc”.
Ngô Bình: “Thế Băng Ngọc có đồng ý không?”
Hắc Tướng: “Băng Ngọc cô nương vẫn thích chủ nhân hơn, nhưng cô ấy không thể từ chối sự theo đuổi của đệ tử đó, người này đang lên như diều gặp gió, nếu chủ nhân không mau giành lại vị trí thì hắn sẽ trở thành đệ tử đứng đầu trong nay mai mất”.
Ngô Bình: “Đệ tử đứng đầu là sao?”
Hắc Tướng: “Đệ tử đứng đầu là người có tiềm lực và tầm ảnh hưởng nhất trong các đệ tử. Tên kia bắt đầu có hào quang của thân phận này rồi”.
Ngô Bình: “Băng Ngọc không đồng ý thì tôi cũng không giúp gì được”.
Hắc Tướng: “Chủ nhân, thế hệ hoa thần này chỉ có một người thôi, người mà không tranh thủ là bị kẻ khác cướp mất đấy. Sau này, dù thực lực của người vượt qua tên đó nhưng bên cạnh không có hoa thần thì vẫn bị các đệ tử khác coi thường và không thể ngóc đầu lên được”.
Ngô Bình: “Ý ngươi là có hoa thần là một trong các tiêu chí của đệ tử đứng đầu à?”
Hắc Tướng: “Đúng vậy”.
Ngô Bình hẩy mũi: “Ừm, vậy ngày mai ta sẽ đến Thái Chân Môn. Hắn mới đến tầng ba chứ gì, ta sẽ vào tầng bốn, tầng năm cho coi”.
Hắc Tướng hào hứng nói: “Nếu chủ nhân vào được tầng thứ tư thì tên kia phải đến lấy lòng ngay ấy chứ”.