Ngô Bình hỏi: “Sói đất đã bị cô đánh bại rồi sao?”
Y Na lắc đầu: “Không, tôi đã giết mười mấy con, số còn lại đã rút lui”.
Ngô Bình: “Chắc chúng đang theo dấu cô, cô bị thương nặng đến vậy, sói đất sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu”.
Mặt Y Na trắng bệch, cô ấy nói: “Dù bọn chúng có đuổi đến thì cũng vậy, tôi bị thương rất nặng, ở nơi quỷ quái này e rằng cũng không thể sống lâu được”.
Ngô Bình: “Cô không lập nhóm với những người mới khác sao?”
Y Na bình thản đáp: “Trước đó chúng tôi có bảy người nhưng giờ họ đều đã chết hết rồi”.
Cô ấy lại nói tiếp: “Cảm ơn hai vị, hai người mau rời khỏi đây đi, chắc sói đất sắp xuất hiện rồi”.
Ngô Bình đứng dậy, đi đến bên cạnh người phụ nữ, nói: “Để tôi giúp cô trị thương trước đã”.
Y Na ngây ra: “Anh không sợ sói đất sao?”
Ngô Bình: “Sói đất có gì đáng sợ đâu”. Anh vừa nói vừa bắt đầu giúp cô xử lý vết thương.
Ruột cô đã lộ hết ra ngoài, được băng lại bằng áo, trên lưng cũng có mười mấy vết cào và vết cắn sâu đến lòi xương.
Trước đó, anh đã lấy được rất nhiều bột thuốc và cỏ thuốc từ những người đó, anh lấy ra một ít, dùng tay bóp vụn rồi bôi lên vết thương của người phụ nữ, sau đó thì lấy vải băng bó lại cho cô ấy.
Lúc anh xử lý ruột cho Y Na, cô ấy liên tục toát mồ hôi lạnh.
Cuối cùng, anh lấy kim chỉ ra, giúp cô khâu lại, rồi lại bôi nước thuốc lên, sau đó mới băng bó lại.
Sau khi băng bó xong, anh lấy ra mười mấy loại thảo dược, bảo An Điệp Y đi sắc thuốc và cho Y Na uống lúc còn nóng. Sau đó, anh dùng xương cá thay kim châm, châm mười mấy cái xương cá trên người cô ấy.
Bây giờ Y Na không thể động đậy, cô đảo đôi mắt xinh đẹp, nói: “Sư huynh, tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi, ít ra thì cũng sẽ không chết”.
Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Cô xinh đẹp thế này, chết thì tiếc lắm”.
Y Na cười: “Cảm ơn”.
Sau đó cô ấy nhìn sang An Điệp Y: “Cô và sư huynh làm sao quen biết nhau?”
An Điệp Y bình thản đáp: “Lý sư huynh đã cứu tôi một mạng”.
Y Na: “Liên tiếp cứu hai mỹ nữ, Lý sư huynh may mắn thật”.
Ngô Bình hứ một tiếng: “Cô lắm lời thật, ngậm miệng lại nghỉ ngơi đi”.
Y Na vừa mới nhắm mắt lại thì đã có tiếng gầm vang lên từ phía xa, mấy chục con sói đất ập đến, thấp thoáng trong sương mù.
Ngô Bình không thèm nhìn, đưa tay đánh ra một luồng kiếm quang, lướt một vòng thì những tiếng kêu thảm thiết liền nối tiếp nhau vang lên trong màn sương, ít nhất cũng có mười con sói đất thiệt mạng, những con còn lại đều bỏ chạy, không dám quay lại nữa.
Y Na vô cùng kinh ngạc, không ngờ Ngô Bình lại có thể đánh lùi được sói đất chỉ bằng một chiêu, loại thực lực này thật quá đáng sợ.
“Lợi hại, không hổ là người mới số một”.
Ngô Bình: “Không cần nịnh tôi, lo dưỡng thương đi”.
Vết thương của Y Na cần thời gian để hồi phục nên Ngô Bình đã ở đó để tu luyện linh thuật. Bốn ngày sau đó, anh lại luyện được hai linh thuật nữa, đều là linh thuật lớn mạnh ngũ đế truyền lại, khiến linh uy của anh mạnh thêm nữa, chân linh cũng càng huyền diệu hơn.