Lúc này cả đại điện bỗng rung chuyển, khí tức đáng sợ ập xuống, một luồng sáng chiếu xuống giữa đại điện, trong ánh sáng đó có ba bóng người chậm rãi từ trên trời đáp xuống, khí tức đáng sợ đó là do ba người này phát ra.
Chu Chân Nhi: “Chắc họ là thiên tài Tiên Giới trong truyền thuyết, quả nhiên rất mạnh”.
Ba người này vừa xuất hiện, mọi người đều im phăng phắc, ánh mắt đều nhìn sang phía ba người này. Người ở giữa rất trẻ, hắn ta chắp tay lại với mọi người: “Các vị, tôi là Bách Lý Xuân Sơn - tổng đốc Giang Nam, hai vị bên cạnh tôi, một người là anh Chung – Chung Thuần Nhất là người xếp thứ chín mươi tư trên bảng Tiên Quân và anh Lục – Lục Hạo Dương xếp thứ một trăm tám mươi ba trên bảng Chân Quân”.
Giới thiệu xong hai thiên tài bên cạnh, Bách Lý Xuân Sơn cười nói: “Hôm nay mời các vị đến đây là mong các vị có thể cống hiến một phần sức lực cho sự phát triển và tương lai của Giang Nam”.
Hắn ta vỗ tay, lập tức có hai thuộc hạ khiêng một cái thùng gỗ lớn xuất hiện, Bách Lý Xuân Sơn nói: “Các vị, ai có tiền thì đưa tiền, không có tiền thì giao người, đây là thùng quyên góp, các vị có thể bắt đầu rồi”.
Mọi người đều bàn tán, náo loạn một hồi thì ra vị tổng đốc này đến thu tiền.
Chu Chân Nhi cười mỉa, thấp giọng nói: “Nghe nói hoàng đế Long Quốc đều là hứa suông hứa lèo, xem ra Tổng đốc Giang Nam cũng vậy”.
Ngô Bình cũng được bổ nhiệm làm Tổng đốc, cần người không có người, cần tiền không có tiền, cái gì cũng đều do anh tự chuẩn bị. Anh nói: “Bảo những người này đưa tiền e là hơi khó”.
Quả nhiên mọi người ở đó không ai bước ra cả, vị Lục Hạo Dương ở trên bảng Chân Quân chỉ một người gần nhất nói: “Bắt đầu từ cậu đi”.
Đây là một thiếu niên, cậu ta hơi sợ, bước ra nói: “Tôi không đem theo tiền”.
Lục Hạo Dương hỏi: “Cậu tên gì? Xuất thân thế nào?”
Thiếu niên nói: “Bố tôi là tông chủ nhà họ Niên”.
Lục Hạo Dương: “Tông chủ sao? Vậy thì quyên góp một tỷ tiền bùa đi”.
Một tỷ tiền bùa, nói nhiều không nhiều mà cũng chẳng ít. Thiếu niên nói: “Nhà họ Niên rất ít người, không có một tỷ đâu, mong…”
Lục Hạo Dương lạnh lùng nói: “Không có tiền thì giao người ra, bảo nhà họ Niên các cậu phái ra ba mươi tu sĩ từ cảnh giới Linh Biến trở lên đến làm người hầu miễn phí”.
Nghe nói phải cứ ba mươi người đến, thiếu niên lộ ra vẻ khổ sở: “Chuyện này… tôi không quyết định được, phải về báo lại”.
Lục Hạo Dương: “Một là đưa tiền, hai là giao người ra, hai chọn một. Cậu lập tức liên hệ với nhà họ Niên, cho cậu một ngày để đem tiền đến hoặc là đưa người đến”.
Sau đó hắn ta chỉ vào người thứ hai, cũng đưa ra yêu cầu có nội dung tương tự nhưng với những thế lực khác nhau thì sẽ đưa ra cái giá khác nhau, thế lực nhỏ thường chỉ thu một tỷ tiền bùa, còn thế lực lớn hơn một chút có thể là hàng tỷ tiền báu.
Lúc này đến lượt một người trung niên bị gọi tên, người đó lập tức nói: “Xin lỗi, bọn tôi không có tiền cũng không có người”.
Bách Lý Xuân Sơn nói: “Vậy à? Vậy thì đắc tội rồi, người đâu, nhốt vào thủy lao”.
Ngay lập tức có hai cao thủ xuất hiện đè người trung niên xuống.
Bách Lý Xuân Sơn nói: “Nếu người lúc nãy muốn đi thì bắt người nhà ông ta đem tiền đến chuộc, ông ta vốn dĩ chỉ cần trả một tỷ tiền bùa là được, giờ không có hai tỷ ông ta thì không thể ra khỏi phủ tổng đốc”.
Mọi người đều nhìn nhau, phủ tổng đốc này cũng vô lý quá.
Lúc này Chung Thuần Nhất – người được xếp hạng trên bảng Tiên Quân quét mắt nhìn người mọi lạnh nhạt nói: “Trước đó có người ra tay đánh cao thủ phủ tổng đốc bị thương, bây giờ có thể bước ra đây quyên tiền rồi”.
Chắc chắn những lời này là nói với Ngô Bình, vì chỉ có anh ra tay trấn áp một người trên phiến đá.