Đạo nhân Trân Bảo khẽ thở dài: “Lúc đầu họ suýt chút nữa đã chết khi xông vào Thiên Bảo Giới, tôi có lòng tốt cứu chúng, dạy cho chúng một vài thứ. Ai mà ngờ mấy tên khốn nạn dã tâm độc ác này lại muốn hại tôi, lấy hết tất cả bảo vật của Thiên Bảo Giới. Chúng nào biết với thiên phú và vận khí của chúng thì dù có lấy được bảo bối gì cũng chỉ sẽ khiến chúng chết mà thôi”.
Ngô Bình: “Đám người này giao cho ông xử lý vậy”.
Đạo nhân Trân Bảo chắp tay lại với anh: “Cảm ơn Thánh Vương”.
Để đám người Khương Thiên Lan ở lại, Ngô Bình quay lại căn nhà của Sanamoba. Lần này anh không muốn ở lại thêm nữa bèn nói: “Chúng ta đi khỏi đây đi”.
Vừa dứt lời, từng tia sáng bay lên, Ngô Bình dẫn theo con khỉ vàng và Sanamoba quay lại Bổn Đảo.
Về đến Bổn Đảo, anh để lại ba người phụ nữ lại trên đảo, sau đó dẫn con khỉ vàng đến đảo Thanh Hoa gặp Trần Nhược Nhàn.
Lúc đầu anh phái Trần Nhược Nhàn và Dương Nguyên Bá tấn công nước Oa, chiếm đảo Thanh Hoa. Nước Oa tự biết mình đánh không lại bèn nhường lại hòn đảo này. Trần Nhược Nhàn tiếp quản đảo Thanh Hoa, trở thành Nữ Vương của hòn đảo.
Lúc này Trần Nhược Nhàn đang xử lý công vụ, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, cô ấy vừa đứng lên thì nhìn thấy Ngô Bình dẫn theo một con khỉ vàng bước vào.
Cô ấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Anh Lý”.
Ngô Bình: “Nhược Nhàn, khoảng thời gian này thế nào, đảo Thanh Hoa có dễ quản lý không?”
Trần Nhược Nhàn cười nói: “Quản lý cũng không khó, chỉ là mấy tháng nay tình thế thay đổi, bên châu Doanh đã quyết định đầu hàng đế quốc Thiên Đỉnh, phỏng chừng không bao lâu nữa nơi này của chúng ta cũng sẽ trở thành một phần của đế quốc Thiên Đỉnh”.
Ngô Bình: “Đế quốc Thiên Đỉnh không có nhiều hứng thú với những hòn đảo ở nước ngoài như vậy, đa số đều là đầu hàng ngoài mặt nhưng thật ra vẫn để em quản lý đảo Thanh Hoa”.
Trần Nhược Nhàn: “Mặc dù nói thế nhưng sau này khó mà tránh khỏi trở thành chỗ trút giận của chúng”.
Ngô Bình: “Không vội, cứ từ từ”.
Hai người nói chuyện một lúc, Ngô Bình nói: "Nhược Nhàn, hiện giờ đại lục Hồng Hoang đã thống nhất, cũng đã đến lúc em đi báo thù rồi. Bây giờ anh tăng tu vi cho em, em tự mình đi tìm nhà họ Vũ Văn để trả thù”.
Ánh mắt Trần Nhược Nhàn phát sáng, năm đó nhà họ Vũ Văn - một trong bốn huyết mạch Thánh Hoàng lớn đã hại chết cả nhà cô ấy dưới danh nghĩa hôn nhân, chỉ có một mình cô ấy đã chạy thoát được. Cô ấy luôn muốn trả mối thù lớn này, nhưng thực lực của cô ấy quá yế, bây giờ được Ngô Bình giúp đỡ, cô ấy đã tự tin hơn rất nhiều.
“Anh Lý, em nghe ngóng được tin tức cụ tổ nhà họ Vũ Văn đã đột phá đến cảnh giới Chân Vương. Còn Vũ Văn Thanh cũng đã bước vào Tiên Đình, làm một đại tướng quân, chiến công xuất chúng. Bây giờ nhà họ Vũ Văn chắc chắn là một trong các thế lực mạnh nhất trên đại lục Hồng Hoang”.
Ngô Bình nói: “Dù ông ta có mạnh thế nào, anh cũng có thể đánh bại được ông ta, em yên tâm đi”.
Ngô Bình vẫn luôn muốn giúp Trần Nhược Nhàn báo thù, giờ thực lực của anh lớn mạnh, đã đến lúc ra tay rồi.
Giờ Hồng Hoang đã thống nhất, nhà họ Vũ Văn lại là thế lực vô cùng lớn mạnh trong Hồng Hoang, vì vậy rất dễ dàng tìm thấy.
Nhà họ Vũ Văn có huyết mạch thánh hoàng, tổ tiên rất nổi tiếng với thực lực rất mạnh. Mặc dù bây giờ không được như năm xưa nhưng vẫn là một gia tộc mạnh rất có tầm ảnh hưởng.
Nhà họ Vũ Văn nằm ở châu Không Minh, diện tích của châu Không Minh còn rộng gấp mấy lần đế quốc Thiên Võ trước đây, là một nơi có sản vật phong phú, và đầy những khoáng sản quý hiếm.