Ngô Bình bay trên không trung của cánh rừng, tốc độ anh chậm dần, vì anh ngửi thấy có khí tức của bảo dược và thần dược ở đây,
Nếu ở đây có thần dược thì sao anh có thể bỏ qua, vì thế anh phóng thần niệm xuống tìm kiếm. Sau khi Thiên Tượng Biến, thần niệm của Ngô Bình đã mạnh hơn trước nhiều, anh có thể phóng đi xa hơn.
Đương nhiên, anh không phóng hết toàn bộ, mà chỉ trong phạm vi cần thiết thôi. Nhưng thần niệm chỉ có thể tìm được thứ chính, ví dụ như bây giờ anh tìm thần dược thì nó chỉ tìm thần dược và sẽ bỏ qua những thứ khác.
Tìm được dược liệu rồi thì Ngô Bình ghi vào trí nhớ, năm phút sau, anh đã ghi nhớ 24 điểm có thần dược ở đây.
Ngô Bình vạch đường đi rồi tìm một nơi để trú ẩn là một hang động khá sạch sẽ. Ngay sau đó, nguyên thần của anh đã rời khỏi cơ thể, không gian xung quanh xuất hiện rất nhiều phù chú, chúng tự động kết thành đại trận.
Đây chính là năng lực mà nguyên thần của Ngô Bình có được sau Thiên Tướng Biến.
Có đại trận rồi, nguyên thần của anh thảnh thơi đi tìm dược liệu, so với cơ thể thì nguyên thần di chuyển nhanh hơn, như thế sẽ tiết kiệm thời gian.
Ngô Bình thả nguyên thần đi xong thì thấy có một người thiếu niên khoác lông thú đi qua, thân pháp của người này rất mạnh, đi mà nhanh như bay, đôi mắt thì sáng quắc.
Cậu ấy đi đến chỗ của Ngô Bình rồi khịt mũi: “Lạ nhỉ, sao lại có mùi của con người?”
Vì thế, cậu ấy đã nhanh chóng tìm thấy chỗ ẩn trú của Ngô Bình bằng khứu giác nhạy bén của mình. Nhưng vì có đại trận ẩn hình nên cậu ấy không thấy gì cả.
Cậu thiếu niên rất thông minh, cậu ấy giơ tay lên sờ, vốn dĩ phía trước có cái cây nhưng giờ lại trống không. Vì thế cậu ấy cứ thế tiến lên tiếp.
Sau đó, cậu ấy đã chui vào được hang động và nhìn thấy một người đang nhắm mắt ngồi bất động ở bên trong.
Cậu thiếu niên ngạc nhiên hỏi: “Này, anh sao thế? Đang ngủ à?
Người đó mặc kệ cậu ấy, cậu thiếu niên lẩm bẩm: “Nghe nói Tiên Nhân có thể phóng nguyên thần ra ngoài, lẽ nào nguyên thần của anh ta không ở đây?”
Cậu thiếu niên là người lương thiện nên bỏ ra ngoài luôn. Quả nhiên không lâu sau, đã có một con sói ngửi thấu mùi người rồi tìm đến đây.
Thấy con sói tiến lại gần hang động, cậu thiếu niên xông ra gầm lên rồi dùng đao đánh nhau với nó.
Tuy cậu ấy không mạnh bằng con sói, nhưng bước chân rất linh hoạt, phản ứng lại nhanh nhạy nên vẫn đấu ngang sức với nó.
Một lát sau, lại có thêm hơn chục con sói nữa đến, chúng cùng xông lên. Cậu thiếu niên thở dài, biết hôm nay số đen rồi nên tung người lên rồi bỏ chạy. Cậu ấy định dụ bầy sói đi, như thế thì người trong hang động sẽ an toàn.
Cậu ấy chạy được một đoạn thì gần như kiệt sức, không cẩn thận giẫm phải một cái bẫy, làm chân bị thương. Nhưng cậu ấy không hề kêu than mà dùng thanh đao chặn trước người, sau đó lạnh lùng nhìn bầy sói đang tiến lại gần.
Khi cậu thiếu niên sắp bị đàn sói xơi tái thì chúng bỗng hoảng sợ, sau đó nằm phục xuống đất với vẻ sợ hãi. Thì ra, vị Tiên Nhân trong hang động đã đi ra, khí tức của anh quá bức người nên bầy sói không dám có ý định phản kháng.
Tiên Nhân này đương nhiên là Ngô Bình, anh đã hái xong dược liệu nên nguyên thần đã quay về. Cơ thể của anh vẫn ở dưới sự che phủ của thần niệm nên anh biết hết những chuyện vừa xảy ra.
Cậu thiếu niên này rất lương thiện, sẵn sàng bảo vệ một người không quen biết là anh. Cuối cùng, khi biết mình chết chắc rồi, cậu ấy vẫn dụ bầy sói đi, để tránh cho chúng làm hại đến cơ thể của anh.
Cậu thiếu niên ngạc nhiên nhìn Ngô Bình rồi nói: “Tiên Nhân, nguyên thần của anh về rồi ạ?”