Hai người vừa tới thì đã có người ngăn bọn họ lại, cao giọng nói: "Muốn vào Ngũ Hành Giới thì phải nộp tiền".
Người cản họ lại là một vị Chân Tiên, tu vi không hề thấp, thực lực cũng mạnh, sau lưng hắn còn có rất nhiều người.
Ngô Bình thản nhiên hỏi bọn họ: "Các anh là người của môn phái nào?"
Gã tu sĩ trả lời: "Bọn tôi là tu sĩ của Doanh Châu!"
Ngô Bình cười khẩy: "Tu sĩ Doanh Châu? Tôi đã tới Ngũ Hành Giới này hai lần rồi, nó là đất hoang, dựa vào đâu mà Doanh Châu các anh lại lập trạm thu phí?"
Không phải anh không nộp nổi vài đồng bạc, nhưng tự dưng vòi tiền thế này thì anh không cấp nhận được.
Tu sĩ này cười khẩy: "Anh đang kiếm chuyện đấy à?"
Ngô Bình: "Tránh đường!"
Tu sĩ tức giận: "Chán sống rồi!"
Hắn vừa định giơ tay đánh người thì bỗng trước mắt tối sầm, người đã bị Ngô Bình đá bay. Những người khác cũng cả kinh, có người kích hoạt bùa giết người, có người phóng kiếm quang ra.
Ngô Bình đều không thèm nhìn, giẫm chân một cái, mặt đất rung chuyển, đám người này lập tức đứng không vững, ngã đông ngã tây. Đến lúc bọn họ đứng lên lại thì Ngô Bình và Trần Nhược Nhàn đã vào được Ngũ Hành Giới rồi.
Trở về Ngũ Hành Giới, Hổ Bảo vui mừng nhảy nhót, rú lên gọi dì Hổ. Mà rất lâu sau vẫn không nghe được tiếng trả lời của dì Hổ.
Hổ Bảo bỗng lo lắng, tiếng kêu càng lúc càng nhỏ, sau cùng tiếng kêu trở nên bi thương. Nó và mẹ có một sự cảm ứng thần bí, một khi nó gọi thì chắc chắn mẹ nó sẽ cảm nhận được. Thế nên, nó có dự cảm không lành.
Ngô Bình cũng rất nóng lòng, anh lập tức phóng thần niệm ra, dốc toàn lực tìm kiếm.
Chẳng bao lâu sau, anh đã có phát hiện. Ở một nơi cách bọn họ ba trăm nghìn dặm có một toà cung điện, xung quanh cũng có rất nhiều công trình kiến trúc. Rất rõ ràng, lần trước anh rời khỏi đây những toà kiến trúc này mới được xây dựng.
Lúc này, trong cung điện, một người đàn ông để râu cá trê đang bàn bạc gì đó với một đám thuộc hạ. Mà trên ghế ông ta ngồi có một tấm da hổ cực lớn. Nhìn hoa văn trên da hổ, Ngô Bình lập tức nhận ra đây chính là màu lông của dì Hổ!
Người đàn ông râu cá trê cảm nhận được thần niệm của anh, ông ta hừ lạnh: "To gan thật, dám dùng thần niệm nhìn trộm bổn Đạo Quân!", nói rồi ông ta chộp tay lên trời.
Một bàn tay lớn đã xuất hiện trước mặt Ngô Bình trong nháy mắt.
Ánh mắt Ngô Bình lạnh như băng, anh phất tay một cái, bàn tay lớn này đã chị chấn nát thành bụi, sau đó anh đưa Hổ Bảo và Trần Nhược Nhàn bay về hướng cung điện.
Chưa đến mười lăm phút bọn họ đã đáp xuống trước cung điện.
Hổ Bảo ngửi được mùi của dì Bảo, còn có mùi máu tanh, nó khóc nức nở, hai bộ vuốt cào dưới đất, đôi mắt tròn ngấn nước, bày tư thế chuẩn bị chạy về phía trước.
Ngô Bình cũng nén nước mắt, ghì chặt nó lại, khẽ nói: "Hổ Bảo, dì Hổ bị người bên trong hại chết. Em ở lại đây canh chừng, anh vào trong bắt ông ta ra, em ăn sống ông ta để trả thù cho dì Hổ!"
Dứt lời anh đã xuất hiện ở trước cửa cung điện, cánh cửa bằng sắt thần kia đã bị anh xuyên thành một cái lỗ hình người!
Trong điện sấm sét chớp nhoáng, Ngô Bình đã xuất hiện trước mặt người đàn ông râu cá trê.