Ngô Bình cười phá lên: “Cô ấy nghĩ hay quá nhỉ!”
Chu Thiên Mi che miệng cười: “Nên em đồng ý rồi”.
Cô ấy nói tiếp: “Lão gia, Ngọc Tiên Kiều xinh lắm, không thua gì chị em bọn em đâu”.
Ngô Bình: “Trên đời thiếu gì phụ nữ đẹp, lẽ nào cứ đẹp là anh phải giữ lại bên mình à?”
Chu Thiên Mi le lưỡi rồi nói: “Em chỉ tiện miệng nói vậy thôi”.
Ngô Bình: “Kiệu và xe ngựa rước dâu đã chuẩn bị xong chưa?”
Chu Thiên Mi: “Rồi ạ, em đã bảo họ chờ sẵn bên ngoài nhà họ Ngọc, nhưng hơi gấp nên không long trọng lắm”.
Ngô Bình: “Không sao, có là được rồi”.
Khi đoàn rước dâu sắp đến trước cửa nhà họ Ngọc, Ngô Bình tăng tốc chạy lên trước rồi vung tay lên, kèn trống bắt đầu vang.
Nhà họ Ngọc nghe thấy thế thì tưởng đoàn đón dâu của nhà họ Đà đã tới nên mở cửa ngay, một cô gái mặc đồ tân nương đi thẳng về phía Ngô Bình.
Tuy cách một tấm khăn che mặt, nhưng Ngô Bình vẫn cảm nhận được đây là một cô gái rất xinh đẹp. Anh giơ tay ra, cô gái đưa tay cho anh rồi được anh đỡ lên kiệu.
Người nhà họ Ngọc chợt phản ứng lại, có người hô lên: “Đó không phải tam thiếu gia nhà họ Đà”.
Một người đàn ông trung niên xông ra rồi tức tối quát: “Tiểu tử, cậu là ai hả? Sao dám phá hỏng ngày vui của nhà tôi?”
Ngô Bình cười nói: “Nhạc phụ đại nhân, con là Ngô Bình, đệ tử tinh anh của Huyền Minh Giáo, hơn nữa còn sắp là đệ tử số một”.
Các thế lực lớn nhỏ ở xung quanh đây đều nương tựa vào Huyền Minh Giáo, vì thế Huyền Minh Giáo có bất cứ chuyện gì họ cũng đều biết. Chuyện Ngô Bình trở thành đệ tử tinh anh và nhận Cừu Quang Thái làm sư phụ đã truyền đi khắp nơi, ai ai cũng biết.
Nghe thấy thế, nhà họ Ngọc kinh ngạc rồi hành lễ ngay.
Người đàn ông trung niên vội nói: “Tại hạ là Ngọc Lương Nhất, gia chủ của nhà họ Ngọc, tham kiến công tử”.
Ngô Bình: “Nhạc phụ đại nhân đừng đa lên, con và Tiên Kiều đã nên duyên rồi, chỉ chưa công bố rộng rãi thôi. Hôm nay, con đến đón cô ấy, hi vọng được nhạc phụ đại nhân tác thành”.
Ngọc Lương Nhất đắn đó, ông ấy không dám chọc vào Ngô Bình, nhưng cũng không thể đắc tội với nhà họ Đà, thành ra chẳng biết phải làm sao.
Lúc này, đoàn rước dâu của nhà họ Đà đã đến. Khi họ thấy cảnh này thì đều ngẩn ra, tam thiếu gia kia sầm mặt rồi nói với tuỳ tùng: “Đi hỏi xem có chuyện gì”.
Một tên đầu trọc đi tới rồi hỏi Ngọc Lương Nhất: “Nhà ông làm cái trò gì thế hả? Sao lại có thêm một đoàn rước dâu nữa?”
Ngô Bình nói lớn lên: “Tôi đến đón vợ mình, liên quan gì đến anh?”
Tên đầu trọc khùng lên: “To gan nhỉ, dám cướp dâu của nhà họ Đà, có giỏi thì nói tên đi”.
Ngô Bình: “Ngô Bình của Huyền Minh Giáo”.
Nghe thấy thế, tên đầu trọc ngẩn ra vì thấy quen quen, sau đó cười mỉa nói: “Ngô Bình ngô biếc cái gì, dám đắc tội với nhà họ Đà, chán sống rồi hả?”