Tần Cự Phong biến sắc, tức giận nói: “Lời này của chỉ huy sứ có ý gì?”
Ánh mắt chỉ huy sứ lạnh băng, nói: “Những thứ ở đây đối với hoàng đế bệ hạ rất quan trọng, nếu các cậu dám lấy làm của riêng, giết không tha!”
Tần Cự Phong lập tức nói: “Chỉ huy sứ đại nhân! Thứ kinh khủng như vậy không phải cấp bậc như chúng tôi có thể đối phó được, thuộc hạ nghĩ có thế lực thứ ba xuất hiện, giết chết quái vật”.
Chỉ huy sứ lạnh giọng nói: “Còn dám nói dối! Nếu hai người không nói thật, bổn chỉ huy sứ sẽ giết các cậu ngay!”
Nãy giờ Ngô Bình vẫn không lên tiếng, không muốn vì chuyện này mà khiến Đông Vương gặp rắc rối, nhưng mắt thấy người này được đằng chân lân đằng đầu, cậu biết nếu càng nhường thì đối phương sẽ càng kiêu căng.
“Giết chết chúng tôi? Chỉ dựa vào loại rác rưởi như ông?”
Chỉ huy sứ vẫn đang quan sát Ngô Bình, thấy cậu lên tiếng, lập tức cười lạnh: “Cậu là thứ gì, dám vô lễ với bổn chỉ huy sứ!”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Cho dù là hoàng đế cũng không dám kiêu căng như vậy trước mặt tôi, ông đúng là to gan”.
Chỉ huy sứ hừ lạnh, tay phải cầm một lá bùa, vỗ mạnh về phía Ngô Bình. Bỗng nhiên, lá bùa sáng lên, một con vượn khổng lồ mặc áo giáp vàng xuất hiện giữa không trung, vươn tay bắt lấy Ngô Bình.
Tần Cự Phong kinh ngạc, kêu lên: “Sư huynh cẩn thận! Đây là bùa bắt giữ Kim Giáp, có thể bóp chết cao thủ Thần Thông Đạo!”
Ngô Bình nhìn con vượn khổng lồ, trở tay, Thất Tinh Long Uyên Kiếm xuất hiện, đâm vào không trung. Vừa chém lên, một luồng kiếm quang sáng rực phóng thẳng lên trời, chém về phía con vượn giáp vàng.
“Ngũ Kiếm Trọng Sơn!”
“Rầm!”
Kiếm quang đánh trúng vượn giáp vàng, nó lập tức bị chém nổ tung, làn sóng dao động kinh khủng thổi bay cả những tảng đá dưới đất, mọi người gần như không thể đứng vững.
Chỉ huy sức kia biến sắc, bùa bắt giữ Kim Giáp này là bảo bối của hoàng cung, chỉ khi quốc gia gặp nguy mới dùng đến. Lần này ông ta dùng đến là vì không chắc về thực lực của Ngô Bình, nên vừa lên đã dùng đến nó.
Vượn khổng lồ nổ tung, kiếm quang vẫn không giảm, hung hăng chém giết về phía ông ta.
Chỉ huy sứ muốn tránh né, nhưng kiếm quang đã khóa chặt ông ta, cho dù ông ta di chuyển về hướng nào, kiếm quang cũng đều giáng xuống người ông ta.
“Thập Phương Thủ Hộ!”. Ông ta rống lớn, đột nhiên bóp nát một lá bùa.
Lá bùa này là thần phù Thập Phương Thủ Hộ, giá trị còn cao hơn cả bùa bắt giữ Kim Giáp, là thứ ông ta dùng để bảo vệ tính mạng. Đột nhiên, xung quanh ông ta xuất hiện tấm khiên tám mặt, sức phòng ngự mỗi một mặt khiên đều tương đương với một cao thủ Thần Thông hậu kỳ. Lớp phòng ngự của tám vị cao thủ xếp chồng lên nhau, sức phòng ngự này có thể tưởng tượng được thế nào.
“Rầm!”
Lại có tiếng nổ vang vọng, xung quanh kiếm quang năm màu có đầy tia chớp, đốm lửa tựa như uy lực bom nguyên tử, mạnh mẽ xuyên vào một mặt khiên.
“Răng rắc!”
Mặt khiên này lập tức vỡ nứt, bảy mặt khiên còn lại cũng rung chuyển.
Một đòn tấn công không thể phá vỡ lớp phòng ngự, Ngô Bình chuẩn bị tấn công kiếm thứ hai, cậu muốn dùng Lục Kiếm Trọng Sơn!
Mắt thấy Ngô Bình chuẩn bị nâng kiếm lần nữa, chỉ huy sứ biến sắc, rống lên: “Đợi đã!”
Ngô Bình dừng động tác, lạnh lùng nhìn ông ta chằm chằm: “Trước khi chết, ông có gì muốn nói?”
Chỉ huy sứ hít sâu một hơi, nói: “Tôi biết cậu! Cậu là Ngô Bình, thiên kiêu của học viện Hoàng Gia! Còn có bối cảnh tông môn! Nhưng tôi nhắc nhở cậu, nơi này là Đại Hạ Quốc, trước quyền lực hoàng gia, sức mạnh của bất kỳ ai cũng chỉ như hạt cát…”
Ông ta còn chưa nói xong, kiếm thứ hai của Ngô Bình đã chém xuống.
“Cậu dám…”. Chỉ huy sứ vừa kinh ngạc vừa sợ, nhưng cũng không thể thay đổi được gì.
Kiếm quang vừa giáng xuống, ông ta đã rống lên như thể muốn giúp khiên phòng ngự kiên cường hơn thông qua tiếng hét vậy.
“Răng rắc!”
Lần này, bảy mặt khiên còn lại đều nứt vỡ, ông ta cảm thấy cho dù có trăm nghìn ngọn núi từ cửu thiên xuống trấn áp, dùng sức lực toàn thân cũng không thể chống đỡ nổi.
“Lục Kiếm Trọng Sơn!”, Ngô Bình lạnh lùng nói.
“Phù!”
Chỉ huy sứ đại nhân quỳ rạp người dưới đất, từng lỗ chân lông đều tuôn ra máu, vẻ mặt vô cùng nhếch nhác. Hai cánh tay ông ta để ngang đầu, nhưng kiếm quang của Ngô Bình lại dừng ngay trên đầu ông ta cách chừng ba phân.
Ánh mắt Ngô Bình nhìn vào Kim Y Vệ khác, sắc mặt những người này đều tái nhợt, ai ai cũng bị nỗi sợ điều khiển, có người còn đang run lẩy bẩy.
Sau đó, cậu lại nhìn sang chỉ huy sứ, lạnh nhạt nói: “Tôi không giết ông, không phải không dám, mà là có vài lời muốn hỏi ông”.