Ngô Bình vừa nhìn đã thấy trong nhẫn chất khá nhiều đồ, đếm sơ cũng phải tới cả chục nghìn món, trong đó có vài chục món là từ hang báu. Ngoài ra, số tiền Tiên ở đây cũng lên tới mấy trăm nghìn tỷ, đồ linh tinh khác thì còn nhiều hơn.
Anh nhìn xong thì cất nó đi rồi hỏi: “Có mỗi anh cướp đồ ở đây thôi à?”
Tu sĩ áo xanh lắc đầu: “Còn một nhóm nữa, thực lực của họ mạnh hơn tôi”.
Ngô Bình: “Dẫn tôi đi gặp họ”.
Tu sĩ áo xanh vã mồ hôi hột, nhưng không dám từ chối, nên đành ngoan ngoãn dẫn Ngô Bình đến chỗ của một người khác.
Người này đang ngồi trên một núi đất, xung quanh có vài chục người, xem ra là thuộc hạ của gã.
Ngô Bình gây ra động tĩnh lớn nên người này cũng đã chú ý tới anh. Thấy anh đi tới, gã cười nói: “Cậu bạn có chuyện gì à?”
Ngô Bình: “Anh cướp của nhiều người mới ở đây rồi đúng không? Mau giao hết đồ ra đây, không tôi sẽ giết anh”.
Đương nhiên anh sẽ không nhân từ với hạng người này.
Tên đó thờ ơ nói: “Cậu tưởng có một món pháp bảo lợi hại thì có thể ăn được tôi à?”
“Chẳng lẽ không?”, Ngô Bình lạnh giọng châm chọc.
Người kia bật cười, đám thuộc hạ lập tức tản ra, sau đó kết thành một đại trận. Sức mạnh của tất cả mọi người nối liền nên lập tức tăng vọt.
Tên kia cười phá lên nói: “Đây là sát trận do chúng tôi vất vả tạo ra, dù cậu là cường giả Đạo cảnh thì cũng không thoát được đâu”.
“Đạo cảnh?”, dứt lời, Ngô Bình mặc bộ giáp lên người, sau đó đeo thêm nhẫn Cửu Long, khí tức của một cường giả Đạo cảnh lập tức tuôn ra.
Thấy thế, nhóm người kia nghệt mặt ra.
Ngô Bình: “Muốn thử xem tôi phá sát trận của các người không?”
Tên kia bắt đầu do dự, nhưng gã không cam tâm khi phải giao nộp hết đồ tích luỹ trong nhiều năm qua. Dẫu sao, gã cũng chuẩn bị rời khỏi đây rồi, nhưng nếu không giao nộp cho Ngô Bình thì khả năng cao gã sẽ bị giết.
Trong lúc gã đang đắn đo, Ngô Bình lạnh giọng nói: “Cho anh ba giây, ba, hai, một!”
Dứt lời, anh tung một quyền ra, các tu sĩ kết thành đại trận đã bị đánh bay. Sau đó, Ngô Bình phóng kiếm khí trong Kiếm Hồ ra để giết tên kia.
“Xin tha mạng…”
Nhưng đã muộn, gã vừa lấy nhẫn của mình ra thì các đường kiếm đã kéo tới rồi chém gã ra thành nhiều mảnh.
Ngô Bình đi tới gần nhặt chiếc nhẫn lên xem, quả nhiên bên trong có nhiều đồ hơn tên áo xanh.
Anh hài lòng hỏi tên áo xanh: “Các người đã lĩnh ngộ được truyền thừa của cung điện chưa?”
Tên kia cười trừ: “Truyền thừa đó khó lắm, tôi đã khổ tu cả trăm năm mà chỉ được vài phần”.
Ngô Bình thoáng ngạc nhiên: “Cả trăm năm rồi mà mới lĩnh ngộ được vài phần ư? Người lĩnh ngộ được nhiều nhất ở đây là ai?”
Tu sĩ áo xanh: “Người nhiều nhất cũng lĩnh ngộ được năm, sáu phần thôi”.