Đi đến ba trăm bậc, bước chân của anh chậm hơn, hạt giống Đại Đạo bắt đầu nảy mầm, bước đầu phát triển thành Đạo của riêng anh. Đạo này bao la rộng khắp, phong phú đa dạng, hàm chứa trăm nghìn Đại Đạo, trên trời dưới đất, chỉ có ta là độc tôn. Tên của Đạo này là Huyền Nguyên!
Tiến thêm một bước, Đại Đạo phát triển ngày một hoàn thiện. Khi bước đến năm trăm bậc, Đại Đạo Huyền Nguyên của anh đã vô cùng hoàn hảo, Thánh huy bao phủ quanh anh. Ngô Bình đã chính thức bước vào cảnh giới của Thánh nhân!
Cảnh giới Thánh Nhân có bốn giai đoạn là Thánh Thể, Thánh Linh, Thánh Cách, Thánh Đường.
Hiện nay Ngô Bình chỉ mới bước vào giai đoạn một, Thánh Thể. Ở giai đoạn Thánh Thể, anh phải luyện được thể chất của Thánh nhân. Thật ra bước này cũng không quá khó với anh, dù sao thể chất của anh cũng đã rất mạnh rồi.
Nhưng Thánh nhân được gọi là Thánh nhân chính vì mỗi một bước của họ đều có thể đi rất xa, tiến vào vùng đất không người để khám phá. Vì thế, Thánh nhân còn được gọi là người mở đường.
Ngô Bình cũng không ngoại lệ, anh quyết định luyện ra Thánh thể mạnh nhất thiên hạ ở giai đoạn Thánh Thể này. Anh có lòng tin, bởi vì anh đã có truyền thừa của văn minh tinh thể.
Anh tiếp tục đi lên, ở đó xuất hiện một mặt phẳng, trên đó có một chiếc bàn ngọc, trên bàn đặt một quyển sách.
Ngô Bình dừng lại, mở quyển sách cổ ấy. Có rất nhiều chữ từ sách bay ra, chúng đều do các đời thánh hiền ghi lại, nội dung là kinh nghiệm tu hành và suy ngẫm về những điều chưa biết và vũ trụ.
Những chữ này hoà vào trong đôi mắt anh, trực tiếp chuyển hoá thành trí tuệ và kinh nghiệm, giúp anh tăng vọt tri thức về thế giới.
Khép sách cổ lại, anh biết mình không thể đi lên nữa, bởi chỉ khi đột phá cảnh giới Thánh, anh mới có thể đi tiếp quãng đường phía sau.
Thế là anh xoay người bước xuống. Nhưng kỳ lạ thay, anh chỉ mới tiến một bước thì đã đến bậc thang đầu tiên rồi.
Lúc này, mọi người đều trông thấy Ngô Bình trở lại. Ai cũng háo hức nhìn anh. Cuối cùng, họ đồng loạt hò reo.
“Chúng thần tham kiến Hoàng đế bệ hạ!”
Ngô Bình cảm thấy rất lạ, nhưng vừa ngoái đầu lại nhìn đã hiểu ra ngay. Bởi một mặt của cầu thang đã xuất hiện một cái ấn lớn, chính là ấn chuyển giao của Đại Thương. Nếu Ngô Bình không vượt qua kiểm tra chung cực, ấn này sẽ không xuất hiện.
Anh mỉm cười: “Chư vị không cần đa lễ”.
Kỷ Nhược Phi cười nói: “Bệ hạ, tôi và Linh Hy cùng các Hoàng lão đã thảo luận với nhau, cho rằng hôm nay là ngày thích hợp nhất để cử hành lễ đăng cơ”.
Ngô Bình ngẩn ra, hỏi lại: “Tôi đi cầu thang ngọc đã mất bao lâu vậy?”
Kỷ Nhược Phi đáp: “Bảy ngày”.
Ngô Bình sửng sốt. Anh cảm thấy chỉ khoảng một, hai giờ, không ngờ đã bảy ngày trôi qua rồi. Chắc hẳn trong bảy ngày vừa qua, những người ở đây đã chuẩn bị sẵn sàng cho buổi đăng cơ.
Anh gật đầu: “Được, vậy đăng cơ vào hôm nay”.
Đại sảnh phủ bụi bao năm qua đã được quét dọn sạch sẽ, hoàng cung của đế quốc Đại Thương được mở lại. Ngô Bình ngồi trên đại điện, được các quan thần cúi lạy.
Lễ đăng cơ không quá phức tạp, sau khi vái trời đất, bái tế vua Thương tiền nhiệm, được các đại hoàng tộc, vương tộc, quý tộc khấu đầu, anh chính thức trở thành đại đế Thiên Võ.
Tuy Ngô Bình chưa có kinh nghiệm cai trị đất nước, nhưng dù gì anh cũng là Thánh nhân, sở hữu trí tuệ phi phàm, nên rất biết nhìn người. Chẳng bao lâu sau, anh đã chọn được một nhóm thần có năng lực quản lý, bố trí họ vào những cương vị khác nhau.
Thậm chí, nhờ vào trí tuệ và kinh nghiệm có được ở cầu thang ngọc, anh còn soạn được sách lược trị quốc mới.