Ngô Bình đọc sơ qua rồi dặn dò các tiêu sư trông chừng xe cẩn thận, hơn nữa không được ra khỏi cửa. Trước khi đi anh còn dùng bí lực để bày bố cấm chế, nếu có người ngoài xông vào, cấm chế sẽ đánh trả lại ngay tức khắc. Anh cũng có thể biết được tình hình ngay, có thể quay về tiếp viện kịp thời.
Đến nơi kiểm tra, anh cười nói: “Tôi đến phá vỡ ba kỷ lục để tham gia vào trận chung kết võ đạo ngày mai”.
Trong đại hội Võ Đạo đúng là có quy tắc như vậy thật nhưng nhiều năm nay vẫn không có ai thực hiện được, vì phá vỡ kỷ lục quá khó, thậm chí còn khó hơn cả tranh giành vị trí thức nhất. Người nào muốn tham gia đại hội Võ Đạo đều đã đến tham gia từ sớm, chẳng có ai đợi đến khi gần kết thúc mới đến tham gia trận chung kết bằng cách phá kỷ lục.
Quan viên phụ trách nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu muốn phá ba kỷ lục?”
Ngô Bình: “Đúng thế”.
Quan viên lắc đầu: “Lãng phí công sức, tinh thần của tôi. Trước tiên cứ nộp mười ngàn tiền vàng, phá được kỷ lục thì sẽ trả tiền lại cho cậu”.
Ngô Bình nộp tiền, quan viên đó lấy giấy bút ra hỏi: “Cậu muốn phá ba kỷ lục nào?”
Ngô Bình: “Kỷ lục kiếm nhanh, kỷ lục nâng vạc, kỷ lục nắm đấm”.
Quan viên viết tên và mục thách đấu của anh rồi nói: “Đi theo tôi”.
Ông ta dẫn Ngô Bình đến một võ đài, chỉ vào một chiếc vạc khổng lồ cao bằng hai người gộp lại ở trên mặt đất nói: “Chiếc vạc này tên là Bá Vương Đỉnh, võ sư bình thường có thể nhấc lên một hai lần dễ dàng. Mà kỷ lục cao nhất nâng vạc là hai mươi bảy lần, cứ nhấc lên hai lần thì thời gian nâng lên hạ xuống không được vượt quá ba nhịp thở”.
Ngô Bình đi đến trước cái vạc, giơ chân lên đá một cái, cái vạc bay lên, một tay anh đỡ lấy cái vạc rồi nhẹ nhàng nâng lên, sau đó đặt nó xuống đất rồi lại nâng lên.
Anh gần như không bị đứt hơi, liên tục nâng lên hạ xuống ba mươi lần, cuối cùng nhẹ nhàng bỏ xuống.
Quan viên đó ngơ ngác, không khỏi ôm lấy cái vạc lắc qua lắc lại để kiểm tra xem có phải là thật không. Kết quả ông ta lắc một hồi lâu mà cái vạc chẳng hề động đậy.
“Tôi đã phá được kỷ lục rồi chứ?”, Ngô Bình hỏi.
Quan viên ngây người chốc lát rồi gật đầu: “Phá được rồi, cậu đã nâng thành công ba mươi lần”.
Ngô Bình: “Kiếm nhanh thì kiểm tra thế nào?”
Quan viên nói: “Mời đi theo tôi”.
Ông ta dẫn Ngô Bình đến trước một bức tường trắng, sau đó đưa cho anh một thanh kiếm nặng nói: “Hãy dùng mũi kiếm đâm vào bức tường trong vòng mười giây. Người có kỷ lục cao nhất trong lịch sử đã từng đâm một ngàn bảy trăm nhát kiếm vào bức tường trong vòng mười giây”.
Ngô Bình gật đầu hỏi: “Có thể bắt đầu được chưa?”
Quan viên lấy diêm ra rồi nói: “Đợi tôi đốt mồi lửa này thì cậu hẵng bắt đầu. Ngọn lửa cháy hết thì kiểm tra kết thúc”.
Nói rồi ông ta châm lửa vào ngòi, kiếm của Ngô Bình cũng bắt đầu di chuyển, thân kiếm hóa thành hàng ngàn kiếm ảnh, liên tục đâm vào trên bức tường. Chỉ sau mười giây, toàn bộ vách tường đã dày đặc điểm đen do đầu kiếm đâm vào.
Quan viên sửng sốt đến mức há hốc mồm, ông ta đi đến lấy bút vẽ một vòng tròn, cứ ba mươi điểm đen thì vẽ một vòng tròn. Nửa tiếng sau, quan viên lau mồ hôi rồi nói với Ngô Bình: “Có tám mươi chín vòng tròn, bên ngoài vòng tròn còn có mười bảy điểm đen. Cậu đã đâm được tổng cộng hai ngàn sáu trăm tám mươi bảy nhát trong mười giây, vượt qua người có kỷ lục trước đó”.
Ngô Bình: “Vậy đến chỗ kiểm tra nắm đấm đi”.