Cô nhân viên: “Ngoài thành có nhiều quán ăn từ thiện lắm, toàn các ông lớn bỏ tiền ra xây, mục đích là để giúp những người nghèo. Nhưng có nhiều người không biết thân biết phận, cứ lẻn vào thành xin ăn. Dẫu sao trong thành cũng có nhiều người giàu, nếu gặp được người tốt thì kiếm được cả mớ tiền. Lần trước, tôi từng thấy một cô gái đã ném cho ăn xin cả trăm tiền Tiên, ngần ấy tiền đủ cho một gia đình ở ngoài thành ăn tiêu vài tháng rồi đấy”.
Ngô Bình: “Các quan sai này làm việc cho thành chủ à?”
“Giang Nam Thành vốn là nơi vô chủ, về nhiều người tới và phát triển dần lên, các hộ quý tộc đã bắt tay với nhau thành lập một tổng nha môn ở Giang Nam Thành, bên dưới thiết lập đủ các cơ quan. Có thu thuế, có an ninh, có xử án, có xây dựng, mỗi ngành mỗi người quản lý riêng”.
“Ai là người quản lý tiền thuê?”, anh hỏi.
Cô nhân viên: “Cái này thì tôi không rõ”.
Ăn xong, Ngô Bình cũng hỏi được khá nhiều thông tin về Giang Nam Thành và biết được ở đâu là khu nhà giàu, đâu là khu hạt nhân có tiền cũng không mua được hay ai là người có quyền có thể nhất trong thành.
Sau đó, anh tiếp tục lên ngựa đi tham quan thành. Khi mặt trời xuống núi, chiếc xe đã dừng trước một ngôi nhà sáu tầng.
Đây là đoạn đường sầm uất nhất của Giang Nam Thành, giá nhà cực cao, một căn độc lập có giá khoảng một, hai trăm triệu tiền Tiên. Cửa hàng còn đắt hơn, vì các cửa hàng đều có sân rộng nên hầu hết toàn tiền tỷ.
Ngô Bình dừng lại ở đây vì nhìn thấy tấm biển chuyển nhượng cửa hàng ở bên ngoài, hơn nữa chủ cửa hàng đã ngừng kinh doanh rồi.
Anh nhảy xuống xe rồi đi lên gõ cửa.
Một người đàn ông đang ngồi bên trong hỏi Ngô Bình có việc gì, anh đáp muốn mua lại cửa hàng.
Ông chủ hào hứng nói: “Cửa hàng nhà chúng tôi có vị trí rất đẹp, giá là 2.7 tỷ tiền Tiên”.
Ngô Bình: “Hình như hơi đắt thì phải”.
Ông chủ cười nói: “Mời cậu đi theo tôi”.
Ông ấy dẫn Ngô Bình đi ra phía sau. Ở đây có một vườn hoa, đi hết vườn hoa là tới một khoảng sân hơi âm u có mấy gian nhà. Xuyên qua dãy nhà ấy lại đến một vườn hoa khác, hai bên vườn hoa đều có nhà, nhưng trông giống kho hàng. Sau đó họ đi tới trước một cánh cửa, sau cánh cửa là một con đường rất rộng khác.
Sau khi tham quan xong nơi này, Ngô Bình biết nếu mình xây vài ngôi nhà ở đây thì sẽ có thêm cửa hàng thứ hai, vì thế 2.7 tỷ là không hề đắt.
Ông chủ: “Công tử, tuy chỗ tôi là cửa hàng, nhưng đất đai rất rộng, nhà cửa lại nhiều, chưa vài trăm người cũng không thành vấn đề. Đằng sau còn có kho, nếu xây thêm vài ngôi nhà nữa thì có thêm cửa hàng thứ hai rồi”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Đúng là vị trí rất đẹp, nhưng tôi không cần cửa hàng thứ hai, ông giảm xuống 2.4 tỷ được không?”
Đôi bên thương lượng một lát, cuối cùng chốt giá là 2.5 tỷ.
Sau đó, họ quay lại cửa hàng để ký giấy tờ. Ngô Bình nhận giấy tờ nhà đất xong thì đến nha môn đóng dấu, tránh làm giả.
Anh trả tiền cho ông chủ xong là ông ấy rời đi luôn.
Xe ngựa tự đi ra đằng sau, Quan oánh có vẻ khó hiểu hỏi: “Công tử, tại sao anh lại mua cửa hàng này?”
Ngô Bình: “Người nhà tôi sẽ chuyển đến đây sống nên tôi muốn sắp xếp chuyện làm ăn một chút. Sau này nơi đây sẽ là cửa hàng đan dược”.