Nếu không nhờ sở hữu năng lực nhìn thấu vạn vật, anh sẽ không thể phát hiện sự tồn tài của sát trận này. Nơi này nguy hiểm trùng trùng, một khi manh động lao đến, sát trận sẽ lập tức giết chết anh!
Có điều, anh đã nhìn thấu sát trận này, phá giải cũng dễ hơn nhiều. Anh nhặt một hòn đá lên, đập vào tâm sát trận, một món pháp khí làm bằng đồng.
Một tiếng “keng” vang lên, món đồ đồng ấy bị đập vỡ, sát trận rút lui.
Anh lập tức đến kiểm tra tình trạng của Diệp Huyền. Xương chân đã gãy, trầy xước nhiều nơi, cơ thể bị sát khí xâm nhập, tính mạng như chỉ mành treo chuông.
Ngô Bình đặt ngay năm đồng tiền Ngũ Đế lên người Diệp Huyền, sau đó cõng anh ta ra ngoài. Mới đi được mấy bước, anh đột nhiên dừng lại, mắt nhìn chăm chăm một tảng đá đen sì.
Tảng đá này cao hơn một mét, bề mặt gồ ghề, sờ vào còn cứng hơn gang thép. Sát khí xung quanh nó cực kỳ dày đặc. Hơn nữa, mặt bên của nó có cắm một thanh kiếm, chỉ lộ ra chuôi kiếm.
Chuôi kiếm hình như làm bằng xương thú, lấp lánh ánh sáng kim loại, cuối thanh kiếm có khảm một viên đá quý màu đỏ như máu.
Anh nhìn xuyên qua tảng đá, phát hiện tảng đá và mặt đất là một thể, bên trong nó có mạch đá tự nhiên. Sát khí dày đặc đã men theo mạch, liên kết với lưỡi kiếm bên trong.
Sát khí cuồn cuộn như vậy mà mà lại bị lưỡi kiếm hút lấy sạch sẽ. Điều này làm anh cực kỳ ngạc nhiên.
“Đá dưỡng kiếm!”, anh kinh ngạc kêu lên, nghĩ đến một ghi chép trong phiến ngọc. Có tiên nhân từng phát hiện một khối đá có sát mạch bên trong, nên đã cắm kiếm vào trong, liên kết với sát mạch ấy, mượn nó để rèn nên sát lực của kiếm.
“Không biết thanh kiếm đã được dưỡng ở đây bao nhiêu năm nhỉ, hời cho mình rồi!”, anh cười to, lập tức cắn mạnh lưỡi, phun một ngụm máu lên viên đá quý đỏ như máu trên chuôi kiếm.
Một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra. Viên đá quý đỏ kia ngay lập tức hấp thụ máu, trên chuôi kiếm xuất hiện đường vân màu máu.
Lúc này lồng ngực Ngô Bình đang rung lên, tạo ra những âm tiết kỳ quặc và liên tục điều chỉnh tần số. Đây là một loại chú, có thể luyện hoá pháp khí.
Anh thử mười phút, cuối cùng cũng bắt được mạch chuẩn xác. Sát lực trong thanh kiếm dài ấy hình thành cộng hưởng với âm thanh mà anh thốt ra. Giây sau đó, anh đã nắm lấy thanh kiếm, thần ý men theo chuôi kiếm tiến vào kiếm thể, lập tức cảm nhận được luồng sát ý lạnh thấu xương.
Cơ thể anh không khỏi tê dại, gần như cứng đờ. Anh vội vàng khởi động chân khí màu vàng, chầm chậm thích ứng thanh kiếm này.
Mười phút nữa trôi qua, anh khẽ kêu lên một tiếng rồi rút cả chuôi kiếm ra. Thanh kiếm dài chừng một mét hai, lưỡi kiếm mỗi bên có bốn mặt, hình dáng giống với kiếm Hán tám mặt, sắc bén cực kỳ!
Người khác một khi ở cách lưỡi kiếm này trong vòng một mét, lông tơ sẽ thi nhau đứt ra rơi xuống, lạnh lẽo thấu xương!
Lúc này anh mới kích thích chân khí một chút, mũi kiếm lập tức phóng ra ánh sáng dài mười mấy xen-ti-mét. Ánh sáng của kiếm là sát khí đã được hấp thụ qua từng ngày, có tính ăn mòn cực mạnh, cắt sắt như bùn.
Anh vẫy kiếm thật nhẹ, cột đá đã dễ dàng đứt làm hai đoạn hệt như miếng đậu phụ vậy!