Ngô Bình vỗ đầu ngựa, tuấn mã bèn rẽ sang trái, chẳng mấy chốc đã đến trước cung điện màu vàng, nhưng trước cửa cung điện có tám người bảo vệ mặc áo giáp vàng, mấy người bảo vệ áo giáp vàng mày cao mười mấy mét, tay cầm đao, ánh mắt bùng lên ngọn lửa màu đỏ tím, sát khí ngút trời.
Chiến mã không dám đến gần, dừng lại cách đó cả trăm mét, Ngô Bình chỉ đành xoay người xuống ngựa, sau đó nhìn trái nhìn phải rồi đi về phía cổng cung điện vàng.
Lúc này, một cỗ xe ngựa do bốn con ngựa kéo phóng qua trên con đường ánh vàng phía sau, có hai nam một nữ ngồi trong xe, trong đó một người đàn ông đồ trắng, tóc dài nhìn tình huống bên trái, nhìn thấy có người đi vào cung điện, hắn không khỏi cười nhạo: “Không biết tên ngu xuẩn này từ đâu đến mà lại đến điện Nghệ Hoàng tìm chết”.
Bên cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp, mặc chiếc váy đỏ, tóc dài búi thành một cục hơi nghiêng, còn cài thêm một cây trâm, rất mê người.
Cô ta bỗng nói: “Dừng xe”.
Người lái xe là một người đàn ông đồ đen, anh ta cho ngựa chạy đến bên đường hỏi: “Sư muội, sao lại dừng xe?”
Người phụ nữ nói: “Người này không biết rõ về Nhân Hoàng giới, chúng ta có thể thấy chết không cứu được sao? Cho xe chạy đến đó khuyên cậu ta vài câu”.
Người đàn ông đồ trắng cười nói: “Sư muội, lời hay ý đẹp rất khó khuyên can thứ đáng chết, chưa chắc người ta đã chịu nghe lời”.
Người phụ nữ cười nói: “Thử xem”.
Ngô Bình sắp đến gần chỗ người bảo vệ áo giáp vàng, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng xe ngựa, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe ngựa do bốn con ngựa vàng kéo đang tiến đến, sau đó dừng lại cách trước mặt mình không xa.
Có mấy người bước xuống xe, dẫn đầu là một cô gái mặc váy đỏ, khoảng hai mươi tám tuổi, vô cùng xinh đẹp, người đã nhìn thấy nhiều người đẹp như cậu cũng không nỡ dời mắt đi.
Người phụ nữ nói: “Vị công tử này, nơi đây là điện Nghệ Hoàng, vô cùng hung hiểm, tám thị vệ áo giáp vàng trước cổng rất mạnh, rất nhiều thiên kiêu đều chết dưới đao của họ”.
Ngô Bình nói: “Thì ra đây là điện Nghệ Hoàng, cảm ơn cô đã nhắc nhở, xin cho biết tên của cô”.
Người đàn ông đồ trắng hừ một tiếng nói: “Cậu không xứng để biết tên sư muội tôi”.
Người phụ nữ nhìn người đàn ông đồ trắng, vẫn nói với Ngô Bình: “Tôi tên là Tử Hi”.
Ngô Bình: “Cô Tử, từng có người vào được điện Nghệ Hoàng trước mặt chưa?”
Tử Hi lắc đầu: “Nghệ Hoàng có yêu cầu rất cao với truyền nhân, chưa từng nghe nói có ai vào được điện Nghệ Hoàng”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy tôi muốn thử xem”.
Người đàn ông đồ trắng cười nói: “Sư muội, anh đã nói sao? Không khuyên nổi người muốn chết đâu, lãng phí lòng tốt của em”.
Ngô Bình nhìn người đàn ông đồ trắng, mặc kệ hắn, cậu chắp tay lại với Tử Hi, sải bước đi về phía thị vệ áo giáp vàng.
Cậu vừa đến gần, thị vệ áo giáp vàng lập tức động đậy, trảm đao trong tay quét qua, nhanh như chớp, thanh đao xuyên qua cơ thể Ngô Bình nhưng cậu lại biến mất.
Hóa ra Ngô Bình đã thi triển Huyền Ảnh Công, tàng hình đi, chân thân dọc theo mặt đất đi đến trước cổng.
Nhìn thấy Ngô Bình bị chém, người phụ nữ ngạc nhiên, vừa định hô lên “cẩn thận” thì lại nhìn thấy Ngô Bình đã xuất hiện ở trước cổng điện Nghệ Hoàng một cách kỳ lạ.
Cánh cổng điện Nghệ Hoàng cũng có màu vàng, cổng rất lớn, trên đó còn khắc rất nhiều phù văn huyền diệu.
“Ủa, cậu ta thế mà đã vượt qua thử thách của thị vệ áo giáp vàng rồi”, người đàn ông đồ trắng ngạc nhiên nói.
Tử Hi cũng rất ngạc nhiên: “Đa phần những người xông vào điện Nghệ Hoàng trước kia đều bị mắc lại ở chỗ này, không ngờ cậu ta có thể thông qua, xem ra chúng ta xem thường cậu ta rồi”.
Người đàn ông đồ trắng khoanh tay nói: “Vậy thì sao? Cánh cổng của điện Nghệ Hoàng ẩn chứa bí mật, cậu ta không thể mở ra được. Cho dù có mở được, sát quang bên trong cũng đủ để lấy mạng cậu ta”.
Tử Hi khẽ thở dài: “Đúng thế, mạo hiểm quá. Nơi này chỉ có thiên kiêu của các thế lực siêu cấp mới dám đi thử”.
Ngô Bình quan sát phù văn trên cửa, cảm thấy chữ trên đó có phần giống với ấn vàng nhỏ mà Lâm Kiếm Phong đưa cho mình, thế là tay trái cậu lấy ấn vàng nhỏ ra để so sánh.