Hoàng Diên Lãng vui mừng: “Cảm tạ đại nhân!”
Ngô Bình điểm tay phải vào giữa trán cô bé, sử dụng bí chú trấn ma, một luồng bí lực tiến vào thân thể cô bé. Cô bé bỗng mở bừng mắt, đôi mắt trở nên u tối, một âm thanh lạnh lẽo vang lên.
“Người nào dám động đến lão phu!”
Ngô Bình cười lạnh: “Ma chướng, chết đi!”
Cô bé bỗng mở to mắt, phun ra một luồng khói đen. Luồng khói đen bay lên không đó, chính là Yểm Ma, nó ngưng tụ thành hình mặt người. Mặt người này vừa xuất hiện đã bị Ngô Bình phun ra một ngụm Chân Hỏa thiêu thành tro, trước khi chết chỉ kịp thét lên chói tai.
Thiêu chết Yểm Ma xong, Ngô Bình vươn tay điểm vào giữa trán cô bé, cơ thể cô bé run rẩy, rồi chậm rãi mở mắt.
Cô bé khôi phục lại tinh thần, bỗng nhiên ôm chầm lấy Ngô Bình, vừa khó vừa liên tục nói cảm ơn.
Mọi chuyện vừa xảy ra lúc nãy, cô bé tự cô lập bản thân đều thấy rõ ràng, vì vậy cô bé biết là nhờ Ngô Bình trước mặt mình đâu đã cứu cô bé khỏi bể khổ.
“Anh trai, cảm ơn anh!”
Ngô Bình vỗ lưng cô bé: “Không sao rồi, sau này em có thể ngủ bình thường rồi. Người đuổi giết em đã bị anh tiêu diệt rồi”.
Hoàng Diên Lãng vội nói: “Cục cưng, con quay về nghỉ ngơi trước đi”.
Cho người đẩy cô bé về phòng, Hoàng Diên Lãng lại quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, nói: “Cảm ơn đại nhân đã ra tay giúp đỡ!”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Chuyện nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến”.
Sau đó cậu hỏi: “Chuyện tuyển tú tiến hành thế nào?”
Hoàng Diên Lãng: “Tôi sẽ dừng chuyện tuyển tú ngay lập tức!” Bây giờ Niên Phùng Thời kia đã không còn, bệnh của con gái cũng đã tốt, chuyện tuyển tú không cần thiết nữa.
Ngô Bình: “Chuyện tuyển tú tiến hành đến đâu rồi?”
Hoàng Diên Lãng: “Đã thu thập được thông tin của phần lớn các cô gái rồi”.
Ngô Bình: “Niên Phùng Thời có nói cho ông, bảo ông chú ý riêng đến những cô gái nào không?”
Hoàng Diên Lãng: “Có. Người của tôi đã chọn ra bảy cô gái có mùi hương đặc biệt, mấy tiếng nữa sẽ đưa đến”.
Ngô Bình: “Công việc tuyển tú còn lại tạm ngừng, ông đưa bảy cô gái kia qua đây, tôi nhìn thử xem”.
Hoàng Diên Lãng còn nghĩ Ngô Bình muốn chọn mấy cô gái xinh đẹp, vội nói: “Đại nhân cứ yên tâm, cậu thích người nào, tôi nhất định sẽ sắp xếp”.
Ngô Bình nói: “Ông không cần sắp xếp gì cả, tôi chỉ nhìn thử xem thôi”.
Hoàng Diên Lãng chỉ đành nói: “Vâng”.
Ngô Bình lại lấy giấy bút, viết ra một phương thuốc, nói: “Lệnh thiên kim thân thể yếu ớt, có thể uống những thuốc này bồi bổ. Bảy ngày sau, ông lại đến tìm tôi lấy phương thuốc khác”.
Hoàng Diên Lãng vui mừng: “Cảm ơn đại nhân!”
Ngô Bình: “Không có gì, ông đi xuống trước đi, tôi đi dạo xung quanh”.
Cậu tìm một nơi yên tĩnh, bắt đầu luyện công.