Theo cảm nhận của Ngô Bình thì anh đã trải qua một quãng thời gian rất dài thì mới làm xong hết các động tác này, đồng thời hấp thu được rất nhiều sức mạnh kỳ diệu. Các sức mạnh ấy tập trung trong người anh và hình thành một vòng xoáy sức mạnh, trung tâm của vòng xoáy ấy như mở ra một cửa cửa, anh có thể nhìn thấy căn nguyên của vũ trụ, từ đó hiểu được chân tướng của vũ trụ.
Cùng lúc đó, liên tục có sức mạnh kỳ diệu tuôn ra từ cảnh cửa sổ này nhằm rèn luyện cơ thể anh.
Thể chất của anh ngày càng mạnh và thuần thục hơn, đồng thời đạt đến trạng thái hoàn hảo hất! Điều này khiến anh nhớ tới cảnh giới Cực Áo mà mình từng tu luyện ở vùng đất Vĩnh Hằng.
Cảnh giới Cực Áo gồm Thân Áo, Thần Áo, Huyền Áo và Thiên Áo. Còn luồng sức mạnh này hình như có thể giúp anh đạt đến cảnh giới đó khi tu luyện ở vùng đất Vĩnh Hằng.
Sau đó, anh đã bắt đầu mượn sức mạnh này để tu luyện Thân Áo dựa trên qua trình lĩnh ngộ của ngày trước.
Nếu tu luyện thành Thân Áo thì anh có thể dung hợp tinh thuật và pháp thuật với cơ thể, từ đó hình thành áo thuật dùng trong chiến đấu. Nhờ đó, anh có thể hạ được kẻ địch mạnh và tạo ra lực sát thương gấp vài chục lần.
Ngô Bình đang lĩnh ngô Thân Áo thì lại có một người mới đi vào đại điện. Nhìn thấy Ngô Bình ở đây, người đó lập tức lĩnh ngộ các bức tranh.
Khoảng ba tiếng sau, người kia đã rơi vào trầm mê, không thể lĩnh ngộ hoàn toàn giống Ngô Bình được.
Còn lúc này, Ngô Bình đã lĩnh ngộ xong Thân Áo, cơ thể anh chợt toả ra một luồng khí thế bức người, doạ cho các tu sĩ ở quanh phải tránh xa.
Ngô Bình mở mắt rồi lẩm bẩm: “Đúng là Nguyên Sử Đạo Tôn có khác, truyền thừa quá đỉnh luôn”.
“Anh Ngô, anh lĩnh ngộ được chưa?”, tu sĩ cùng vào đây với anh vội hỏi.
Ngô Bình: “Hơi hơi rồi”.
Tu sĩ kia sáng mắt lên: “Chúc mừng anh Ngô, giờ tôi cũng có thu hoạch rồi, tôi cảm thấy hình như mình có thể lĩnh ngộ được vài thứ gì đó”.
Ngô Bình: “Thế thì anh tiếp tục đi”.
Ngô Bình rời khỏi đại điện, chuẩn bị đi tới khu vực truyền thừa khác. Nguyên Sử Đạo Tôn để lại chín loại truyền thừa, chắc chắn nếu anh lĩnh ngộ được nốt tám loại còn lại thì sẽ là đỉnh của chóp.
Anh nhìn bản đồ rồi cưỡi con ngựa hoang đi tới khu vực thứ hai.
Anh vừa đi được một đoạn thì thả con ngựa ra cho nó ăn cỏ, còn mình thì xuống ngựa rồi luyện quyền trên bãi cỏ. Sau khi lĩnh ngộ Thân Áo, anh thấy mỗi loại pháp thuật đều có thể hoà vào quyền pháp của mình, sau đó thi triển ra áo thuật.
Anh không thể thi triển trong cung điện, nên giờ sẽ tu luyện vài tinh thuật và pháp thuật mạnh mẽ thành áo thuật.
Thật ra trên đời không tồn tại áo thuật, áo thuật là do anh tạo ra. Đây là lý luận mà anh học được ở vùng đất Vĩnh Hằng rồi vận dụng đến vũ trụ chính.
Ngô Bình vừa đi vừa tu luyện áo thuật. Chờ khi anh đến khu vực truyền thừa thứ hai thì đã ti luyện được năm áo thuật, mỗi loại đều có lực sát thương cực mạnh. Đến anh cũng phải ngạc nhiên và thấy loại áo thuật này có thể huỷ diệt được cả cơ thể của cường giả Đạo cảnh.
Cuối cùng anh đã đến khu vực truyền thừa thứ hai, đó là một cung điện hình tròn. Điều đặc biệt là chỉ có vài
chục người ở trước cung điện, khác xa với số lượng đông đảo ở cung điện trước.