Anh đỡ Hạ Hầu Lập dậy khiến đối phương vừa mừng vừa lo: “Sao thiếu chưởng môn lại đến nơi này?”
Ngô Bình cười bảo: “Tôi nghe nói Thục Sơn kiếm phái quản lý hai cổng ở đây nên ghé xem thử”.
Hạ Hầu Lập đáp: “Thiếu chưởng môn, thật ra ở đây cũng không có gì, chỉ là mạch khoáng linh thạch ngũ hành mà thôi”.
Ngô Bình bước qua đó, nhặt một viên linh thạch trong sọt lên xem: “Phẩm chất tốt đấy. Sản lượng linh thạch của mạch khoáng này thế nào?”
Hạ Hầu Lập trả lời: “Bẩm thiếu chưởng môn, một năm có thể khai thác khoảng một trăm nghìn viên. Năm nay nhân lực tăng lên nên đã mở quặng mới, có thể khai thác một trăm năm mươi nghìn viên”.
Ngô Bình vỗ vai đối phương: “Vất vả rồi”.
Sau khi dạo quanh miệng quặng, anh chuẩn bị rời đi, nơi này không có thứ anh cần.
Anh đang định đi thì nghe Hạ Hầu Lập gọi giật: “Xin thiếu chưởng môn chờ một chút”.
Dứt lời, Hạ Hầu Lập kéo mười chiếc rương đặt trước mặt Ngô Bình. Mở hộp ra, bên trong là linh thạch ngũ hành được xếp ngay ngắn, mỗi rương có ít nhất một nghìn viên.
Ngô Bình cười bảo: “Sư đệ Hạ Hầu định làm gì thế?”
Hạ Hầu Lập cười đáp: Thiếu chưởng môn có quyền sử dụng tất cả tài nguyên của bản môn. Xin hãy lấy những linh thạch ngũ hành này về dùng trước. Khi nào thiếu chưởng môn lại muốn dùng, cứ việc hỏi sư đệ này là được!”
Thấy đối phương có ý nịnh nọt mình, Ngô Bình gật đầu: “Vậy cảm ơn ý tốt của sư đệ Hạ Hầu”.
Cất linh thạch vào, anh lấy ra một viên Anh Biến Đan và đưa cho Hạ Hầu Lập, cười nói: “Đây là Anh Biến Đan. Tôi thấy sư đệ vẫn chưa Anh Biến, uống viên đan này vào sẽ giúp được đấy”.
Đương nhiên Hạ Hầu Lập biết trình độ luyện đan của Ngô Bình nên rất vui mừng: “Cảm ơn thiếu chưởng môn!”
Rời khỏi cổng thứ tư, Ngô Bình không đến cổng thứ năm nữa mà đến thẳng cổng thứ bảy.
Hiện nay cổng thứ bảy là nơi vô chủ, đa số người vào nơi này đều lâm vào đường cùng, đến đây để tìm cơ hội sống.
Lần trước đến nơi này, anh đã hứa với một số người ở đây rằng sẽ tìm dược liệu và luyện chế đan dược giúp họ. Bây giờ anh quay lại đây để thực hiện lời hứa đó.
Anh vừa vào đã phát hiện nơi này khác hẳn lúc trước, không chỉ đông người hơn mà bầu không khí cũng khá căng thẳng.
Bước vào cổng, anh đã nghe có người lạnh lùng cất tiếng: “Người mới đến, biết quy tắc chưa?”
Ngô Bình nhìn người vừa hỏi mình. Đó là một Chân nhân, nửa mặt thối rữa, nhãn cầu không còn, răng lộ xương trắng, trông rất đáng sợ.
Ngô Bình hỏi lại: “Quy tắc gì?”
Chân nhân nửa mặt đáp: “Muốn ở lại thì giao ra toàn bộ đồ trên người!”
Ngô Bình quét mắt nhìn đối phương: “Quy tắc này do anh đặt ra?”