Vẻ mặt Dược lão trở nên quái lạ, nhìn Ngô Bình nói: “Muốn được Thánh Hiền tán thành nào có dễ dàng. Ta luyện đan cả đời, chưa từng thấy lần nào!”
Ngô Bình chớp mắt: “Nói vậy là Thánh Hiền chấp nhận con?”
Dược lão: “Con luyện ra Tụ Hiền đan mà đời sau không ai thành công, đây là công đức lớn lao với Nhân tộc, Thánh Hiền tất nhiên cũng thích con!”
Trong lòng Ngô Bình xoay chuyển, vì vậy anh nhìn thoáng qua bia công đức, vừa nhìn thì đã thấy con số trên bia đã từ một chuỗi biến thành hai chuỗi, số bên dưới màu trắng, cao tới trăm triệu tỷ. Mà số bên trên có màu vàng, trị số tận chục tỷ.
“Kỳ quái, chục tỷ này là công đức luôn à?”
Cảm thấy tò mò, ý thức của Ngô Bình tiến vào cửa hàng công đức. Sau khi xem xét, anh hoảng sợ. Bên dưới mỗi món đồ đều có thêm một hàng số màu vàng, ví dụ một cây dược liệu thì cần mấy triệu công đức nhưng nếu đổi bằng giá màu vàng thì chỉ cần 1 điểm công đức mà thôi.
“Nói thế thì chục tỷ công đức màu vàng này sẽ bằng tỷ tỷ công đức?”, Ngô Bình vừa mừng vừa sợ, cảm thấy mình phát tài rồi. xem ra luyện Tụ Hiền đan này mang tới lượng công đức vượt ngoài dự đoán của anh.
Vui mừng quá đỗi, Ngô Bình lại luyện chế lò thứ hai. Có kinh nghiệm từ lò đầu tiên, lò thứ hai có hiệu quả tốt hơn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ảo ảnh Thánh Hiền lại xuất hiện, lần này luyện được đan tuyệt phẩm.
Thấy 8 viên đan trong tay Ngô Bình, Dược lão kích động: “Trước đó có Thánh Kiếp đan, hiện tại có Tụ Hiền đan. Thầy trò chúng ta đã có thể ảnh hưởng hướng đi của Nhân tộc rồi”.
Ngô Bình nháy mắt: “Sư phụ, nếu không mình tìm vài người thử hiệu quả của đan dược đi?”
Dược lão gật đầu: “Đây không phải chuyện đùa, thử thuốc phải tìm người lạ, bằng không chỉ được tìm người thân nhất!”
Hai người vừa bàn xong, Dược lão đã gọi một đệ tử của mình vào. Đệ tử này tên Dư Thần, người chất phác thật thà, tư chất khá tốt. Sau khi theo Dược lão thì vẫn chăm chỉ học tập luyện đan. Có điều thiên phú của anh ta không thể sánh bằng Ngô Bình nên học nhiều năm vẫn chẳng tiến bộ. Ngược lại tu vi thì tăng lên rồi kẹt tại cảnh giới Cửu Biến.
Sau Cửu Biến là đột phá Hiền Giả nhưng trở thành Hiền Giả rất khó, từ xưa tới này, người thành Hiền Giả đã ít nay còn ít hơn. Nhiều người kẹt tại Cửu Biến cả đời, không thể trở thành Hiền Giả. Tụ Hiền đan hạ thấp khó khăn thăng cấp, nếu nó được sử dụng rộng rãi, số lượng Hiền Giả của Nhân tộc sẽ tăng gấp mười mấy lần.
Dư Thần nhìn Tụ Hiền đan tuyệt phẩm trong tay, hỏi Dược lão: “Sư phụ, đan này tên gì?”
Dược lão: “Vi sư và Ngô sư đệ của con mới luyện ra, nhờ con tới thử thuốc!”
Dư Thần là một người thật thà, vô cùng tin tưởng sư phụ, không nói gì đã nuốt đan dược luôn.
Thấy anh ta ăn đan dược, Ngô Bình cười nói: “Dư sư huynh, Cửu Biến của anh đã thay đổi mấy lần rồi?”
Cửu Biến là trạng thái hoàn mỹ nhất nhưng với tu sĩ, khó có thể đạt tới tình trạng đó. Thường là Tam Biến thành Lương, Ngũ Biến thành Hiền, Lục Biến thành Thánh, Thất Biến là Chúa tể, Bát biến thành Hoàng, Cửu Biến là tối cao. Thậm chí có nhiều tu sĩ khó đạt tới Tam Biến, chỉ có thể đạt tới Nhất Biến hay Nhị Biến.
Dư Thần nói: “Ngô sư đệ, tư chất của ta tầm thường, chỉ có đạt tới Ngũ Biến!”
Ngô Bình cười nói: “Ngũ Biến thành hiền, thảo nào sư phụ muốn nhờ sư huynh thử thuốc”.
Dư Thần giật mình: “Sư đệ, viên thuốc này có thể giúp ta thành Hiền Giả à?”
Ngô Bình gật đầu: “Chẳng lẽ sư huynh không cảm giác được sao?”
Dư Thần cảm nhận được hơi thở trong người trở nên huyền diệu, anh ta nói: “Sư phụ, sư đệ, bây giờ ta đột phá!”
Dược lão cười nói: “Thử đi, có lẽ sẽ thành công đó!”
Cứ thế, Ngô Bình và Dược lão ngồi canh bên ngoài, vừa nghỉ vừa nói chuyện phiếm. Khi luyện hai lò đan, Ngô Bình đã tốn không ít sức.
Qua khoảng 45 phút, trong phòng truyền ra hơi thở Hiền Giả, trên nóc nhà hiện lên ảo ảnh Thánh Hiền. Hiển nhiên ảo ảnh này đến từ Tụ Hiền đan, đây là chúc phúc của ngàn vạn Thánh Hiền.
Lại qua một phút, ảo ảnh biến mất nhưng khí thế cô đọng truyền ra từ trong phòng. Chỉ chốc lát sau, Dư Thần đi ra, sau lưng hiện lên ánh sáng bạc, có thể nhìn thấy hình chiếu tinh vực.
Dược lão vui mừng: “Không tệ, quả nhiên là Hiền Giả!”
Dư Thần khom lưng trước thầy trò Ngô Bình: “Cảm ơn sư phụ, cảm ơn sư đệ!”