Hoàng Thiên Bá đen mặt: "Ngô đại tông sư, tôi không phục!"
Ngô Bình: "Ồ, vậy phải làm sao thì ông mới phục?"
Hoàng Thiên Bá đáp: "Mã Tuấn Kiệt chỉ là một con kiến nhỏ, giờ có thể xử lý ngay. Gia sản của Lý Gia Nông tôi cũng có thể cho cậu. Nhưng bảo tôi mỗi năm đưa cho cậu một nửa thu nhập thì tôi không làm được! Cho dù sau lưng cậu là Thần Võ Ti thì cũng không có tư cách yêu cầu tôi làm vậy! Muốn khiến Hoàng Thiên Bá này phục thì phải chứng minh bằng thực lực!"
Ngô Bình cười lạnh: "Ông muốn xem thực lực gì hả?"
Hoàng Thiên Bá đáp: "Ở Hải Thành này không phải chỉ có mình tôi làm mưa làm gió mà còn có bốn nhân vật khác cạnh tranh. Trong đó Tiêu Thiên Kỳ là đối thủ mạnh nhất. Nếu cậu có thể ép Tiêu Thiên Kỳ ra khỏi Hải Thành này thì tôi Hoàng Thiên Bá sẽ tâm phục khẩu phục".
Ngô Bình phì cười đáp: "Hoàng Thiên Bá ông biết tính toán thật đấy. Nếu tôi đuổi Tiêu Thiên Kỳ đi thì ông sẽ chiếm địa bàn của ông ta, sau đó lấy nguồn lợi từ đó chia cho tôi? Nếu vậy thì tôi còn cần ông làm quái gì nữa?"
Hoàng Thiên Bá: "Ngô đại tông sư, không thể nói vậy được. Cho dù cậu có đuổi được Tiêu Thiên Kỳ đi thì cậu cũng không thể nắm được địa bàn của ông ta, nhưng tôi thì có thể. Chỉ cần ông ta cuốn gói khỏi nơi này thì địa bàn của tôi sẽ rộng gấp đôi".
Ngô Bình lắc đầu: "Xem ra, không cho ông mở mang chút tầm mắt thì ông sẽ không cam tâm".
Nói rồi, đột nhiên anh quát lên một tiếng khiến Hoàng Thiên Bá giật mình, bất giác nhảy lên. Đột nhiên, toàn thân ông ta run rẩy, trong đầu vọng lên tiếng niệm chú vô cùng cổ quái".
Ngô Bình đang thi triển một môn pháp được ghi lại trên phiến ngọc, gọi là Khối Lũy Thuật!
Khối Lũy Thuật này phải có Thần Niệm mới luyện được. Môn pháp này có thể hoàn toàn khống chế một người, biến người đó thành một con rối.
Hiện giờ Thần Niệm của Ngô Bình vẫn chưa đủ mạnh, vẫn cần dùng các phương pháp bổ trợ khác. Thế nên, anh âm thầm búng một ít bột thuốc có tác dụng thôi miên vào mũi đối phương.
Hoàng Thiên Bá càng lúc càng sợ hãi, mà càng sợ hãi thì ý thức càng mất tự chủ. Một giây sau, ông ta như rơi vào trạng thái hoang tưởng, mặt cũng thộn ra.
Khi Ngô Bình niệm loại chú này, cơ thể cũng vô cùng mệt mỏi như bị vắt cạn sức lực. Hai chân anh mềm nhũn, mồ hôi bắt đầu túa ra.
Nhưng Ngô Bình không thể hiện ra ngoài mà chỉ điềm nhiên quát lên một tiếng: "Hoàng Thiên Bá!"
Hoàng Thiên Bá rùng mình một cái, đôi mắt lúc này mới trở nên có hồn trở lại. Ông ta nhìn về phía Ngô Bình.
Ngô Bình nói: "Từ nay trở đi, tôi là chủ nhân của ông, ông phải phục tùng mọi mệnh lệnh của tôi".
"Vâng thưa chủ nhân", Hoàng Thiên Bá lập tức quỳ sụp xuống đất, cung kính đáp.
Ai nấy đều sững sờ, chuyện gì thế này?
Lý Gia Nông há hốc miệng không thể tin nổi.