Nào ngờ Thanh Chi lại lắc đầu: “Tôi không phải Chi Tiên. Chi Tiên là cha tôi”.
Ngô Bình rất bất ngờ, thì ra là hậu duệ của Chi Tiên, chẳng trách trong máu cô ấy lại có linh khí, nhưng lại không thuần chủng.
Vẻ mặt Thanh Chi đau thương nói: “Nơi này là nơi cha mẹ tôi đã ở năm đó”.
Ngô Bình: “Bác trai bây giờ không ở đây nữa sao?”
Than Chi bình thản nói: “Cha tôi vì cứu mẹ tôi bị thương nặng nên đã hy sinh bản thân, dùng hết tiên lực cho mẹ tôi. Mẹ tôi sống sót, nửa năm sau thì sinh ra tôi. Đến khi tôi biết nghĩ hơn chút thì đột nhiên bà ấy rời đi, một mình tôi sống và lớn lên ở đây”.
Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi: “Tại sao mẹ cô lại rời đi?”
Thanh Chi lắc đầu: “Tôi cũng không biết, bà ấy rất thương tôi, tôi không tin bà ấy sẽ vứt bỏ tôi, bỏ mặc tôi”.
Lăng Bộ Phi bất giác cảm thấy thương tiếc cho cô ấy, hỏi: “Lúc đó cô mấy tuổi rồi?”
“Bảy tuổi”. Thanh Chi nói: “Mẹ tôi dường như đã chuẩn bị từ trước, trước khi đi đã dạy tôi mọi thứ. Ví dụ như săn thú, làm cơm, thuần hóa thú hoang”.
“Cô không định ra ngoài tìm bà ấy sao?” Ngô Bình hỏi.
Thanh Chi lắc đầu: “Mẹ tôi nói, trừ khi tôi tu luyện thành Thần Anh, nếu không không được phép rời khỏi nơi này”.
Ngô Bình chợt cảm thấy đồng cảm, nói: “Mẹ cô có lẽ là lo lắng cô gặp nguy hiểm, dù sao cô cũng quen thuộc với nơi này”.
Lăng Bộ Phi: “Thanh Chi, cô sống ở đây lâu như vậy rồi, chưa từng có ai đến sao?”
Than Chi: “Cũng có mấy lần, những người đó cũng giống như mấy người lần này xem tôi như Chi Tiên, cũng may cha tôi đã cứu tôi”.
Ngô Bình sững sờ: “Cha cô chẳng phải đã…”
Thanh Chi: “Tuy cha tôi vì cứu mẹ tôi nên mấy đi hình hài con người, nhưng bản thể của ông ấy vẫn ở gần đây, đây cũng là nguyên do tôi vẫn luôn ở đây. Vừa nãy lúc anh ra tay, cha tôi cũng sẽ dạy dỗ bọn họ một trận”.
Ngô Bình gật đầu: “Thì ra là vậy”.
“Chuyện mẹ cô rời đi, bác trai không biết rõ sao?” Lăng Bộ Phi hỏi.
Thanh Chi lắc đầu: “Cha tôi thường xuất hiện trong giấc mơ của tôi, nhưng ông ấy không chịu nói gì cả”.
Lúc này, Càn Long Tử đã xử lý xong xuôi, anh ta đi đến cửa, trông ngóng nhìn Ngô Bình: “Cậu còn chuyện gì khác cần dặn dò không?”
Ngô Bình liếc nhìn anh ta, hỏi: “Mục đích anh đến cấm địa Thượng Cổ là gì?”
Càn Long Tử: “Nghe nói người đi vào cấm địa Thượng Cổ sẽ mở được một lần tiến hóa. Hôm đó quả thật tôi cũng thu hoạch được chút ít rồi. Đương nhiên, nếu có thể phát hiện thêm cài thứ quý giá trong cấm địa thì càng tốt”.
“Anh đi được rồi”. Ngô Bình xua tay.
Càn Long Tử thở phào, vội vàng chắp tay thi lễ rồi mới tạm biệt rời đi.
Ngay khi Càn Long Tử vừa mới rời đi, sau lưng anh ta bỗng xuất hiện một cái miệng lớn, một ngụm đã nuốt chửng Càn Long Tử. Càn Long Tử kêu thét thảm thương, bị cái miệng lớn cắn đứt ngay thắt lưng.
Giây tiếp theo, cái miệng biến mất, hiện trường chỉ còn lại nửa thân dưới của Càn Long Tử.
Ngô Bình đứng bật dậy, cậu nhìn chằm chằm Thanh Chi hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Thanh Chi không hề kinh ngạc, chỉ thản nhiên nói: “Nơi này là cấm địa, chỉ có tôi mới có thể ra vào. Nếu là người ngoài, sẽ bị cha tôi ăn mất”.
Ngô Bình nheo mắt, trong đầu bỗng xuất hiện một vài thông tin, cậu hỏi: “Nói như vậy, cha cô vốn không phải Linh Chi, mà là Thực Nhân Chi?”
Thanh Chi nghi hoặc: “Thực Nhân Chi là gì?”
Ngô Bình nhìn cô ấy chằm chằm, nói: “Một loại cỏ ăn thịt người, ăn thịt càng nhiều người càng tích lũy được nhiều nhân khí. Ăn đủ một nghìn người, nó sẽ là Chi Vương, ăn một triệu người, nó có thể tiến hóa thành Chi Tiên! Nói như vậy, cha cô đã ăn thịt không ít người!”
Thanh Chi nhíu mày: “Anh nói cha tôi ăn thịt một triệu người?”
Ngô Bình cười lạnh: “Ông ta không những ăn thịt người khác, mà ngay cả mẹ cô sợ ràng cũng đã bị ông ta ăn rồi!”
Thanh Chi tức giận: “Anh nói bậy! Cha sao lại ăn thịt mẹ tôi chứ, tuyệt đối không thể!”
Ngô Bình cười lạnh: “Thực Nhân Chi ăn thịt người mới sống được, sao có thể có tình cảm với loài người được chứ? Hơn nữa cô không cảm thấy kỳ lạ sao? Mẹ cô sớm không biến mất, muộn không biến mất, mà chỉ khi cô lớn hơn một chút, có thể tự mình tự mình sinh hoạt thì mới đột nhiên rời đi”.
Sắc mặt Thanh Chi đầy vẻ kinh sợ, lầm bầm nói: “Không đâu!”
Ngô Bình nhìn cô ta chằm chằm, nói: “Thực Nhân Chi còn có một đặc điểm, ăn thịt con cái mình sẽ tiến hóa được đến cấp cuối cùng! Bởi vì sinh vật được sinh từ Thực Nhân Chi và Nhân Tộc là linh đan thần dược vô thượng đối với Thực Nhân Chi!”
Đôi mắt Thanh Chi ngấn nước, hói: “Vậy tại sao ông ấy vẫn chưa ăn thịt tôi?”
Ngô Bình thương xót: “Bởi vì cô vẫn chưa thành niên. Nếu tôi không nhầm, năm năm cô mười bảy đúng chứ?”