Thế là Ngô Bình hỏi: “Ông là ai?”
Người đàn ông nói: “Tôi là Ngụy Thanh Phu”.
Ngô Bình: “Ông đang hấp thụ sức sống của khu vực này?”
Người đàn ông nói: “Đúng thế, năm đó tôi có cơ duyên trùng hợp lĩnh hội được ý nghĩa của sinh mệnh, tư chất tôi không tốt, vì muốn lớn mạnh nên đã tìm thấy một cách, đó là dung hợp với cổ thụ này, như thế tôi có thể có được sinh mạng vô tận và thực lực mạnh mẽ”.
Ngô Bình cau mày, anh không nghĩ rằng cách của Nguỵ Thanh Phu là thông minh sáng ý gì nhiều bèn nói: “Cây là cây, người là người, là hai sinh mệnh khác hẳn nhau. Ông cố kết hợp chúng lại, tuy tuổi thọ vô tận nhưng được vậy thì có ý nghĩa gì chứ?”
Nguỵ Thanh Phu cười lạnh nói: “Cậu thì biết cái gì! Sau khi tôi kết hợp với cây cổ rồi thì chẳng những tuổi thọ vô tận, mà sức mạnh cũng có thể tăng lên vô hạn. Việc tu hành của con người có vướng mắc, nhưng cây thì không. Nó sống càng lâu thì thực lực càng mạnh. Thực lực hiện giờ của tôi không còn thua Thiên Tiên nữa. Nếu tôi trở lại Côn Luân, chắc chắn sẽ là bá chủ ở đó”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Vì thế thật ra độc trùng ở đây là tác phẩm của ông đúng không?”
“Đúng! Để tránh có người vào đây rồi biết bí mật của tôi nên tôi đã cố ý thả nhiều độc trùng ra, sau đó cho người truyền tin ra ngoài là đây là một cấm địa sinh mệnh. Những người to gan lớn mật tuy tránh được độc trùng, nhưng vẫn bị tôi giết chết. Dần dà, không còn ai dám vào đây nữa”.
Ngô Bình: “Truyền thuyết về cấm địa sinh mệnh có lâu rồi, trong khi ông mới đến đây thôi. Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc chắn nơi này có điểm gì đó đặc biệt với ông”.
Nguỵ Thanh Phu hừ nói: “Cậu thông minh đấy. Đúng thế, nơi này vốn rất nguy hiểm, cái cây mà tôi dung hợp có lai lịch rất lớn, nó là cây ăn thịt người! Nhiều năm qua, nó đã chén không biết bao nhiêu tu sĩ, ngoài ra còn có nhiều sinh vật mạnh mẽ khác. Mỗi khi ăn được một người thì nó sẽ ghi lại ký ức, trí tuệ và truyền thừa huyết mạch của người đó. Vì vậy sau khi dung hợp với nó, tôi cũng sẽ nhận được ký ức và trí thông minh của rất nhiều người”.
Ngô Bình: “Ra là một cái cây giết người!”
Nguỵ Thanh Phu: “Chàng trai, cậu biết đủ rồi, giờ chịu chết thôi chứ nhỉ!”
Ông ta vừa nói dứt lời, vô số xúc tu lao vào tấn công Ngô Bình, tiên y Cửu Bảo phát ra các tia sáng để tiêu diệt các xúc tu ấy, không cho chúng lại gần anh.
Nguỵ Thanh Phu cười lạnh nói: “Để tôi xem cậu trụ được bao lâu. Sức mạnh của tôi là vô tận, có thể tấn công mãi mãi”.
Ngay sau đó, các cành cây đan vào với nhau tạo thành một cái lồng khổng lồ rồi vây quanh người Ngô Bình.
Ngô Bình cảm thấy tiên y Cửu Bảo rung lên, anh cau mày, thấy cứ để như này thì không ổn, tiên y sắp không chịu được nữa rồi.
“Hay mình thi triển Ngũ Hành Phiên Thiên Ấn để đập chết nó luôn nhỉ?”, Ngô Bình nảy ra một suy nghĩ.
Đúng lúc này, Đạo Thụ trong người anh rung lên mãnh liệt, các xúc tu thò ra rồi quấy lấy cái cũi kia. Các cành cây tưởng xúc tu là đồng loại của mình nên không bài xích chúng. Cứ thế, các xúc tu đã thuận theo mạch lạc của cành cây rồi chui vào vị trí trung tâm của cái cây, sau đó ra sức hấp thu sức sinh mệnh mà cái cây đã tích luỵ suốt bao năm tháng.
Nguỵ Thanh Phu lập tức phát hiện ra điều bất thường, ông ta gào lên: “Chuyện gì thế này? Cậu dám cướp lực sinh mệnh của tôi ư!”
Ngô Bình cũng cảm thấy nghi hoặc, Đạo Thụ còn có năng lực này sao?
Một lát sau, các cành cây bao vây anh đều đã biến thành tro bụi, các xúc tu thì cắm sâu vào thân cây, sau đó điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng của nó. Anh cảm nhận thật kỹ thì phát hiện trong cây có một lực sinh mệnh vô cùng nguyên thuỷ và mạnh mẽ, các xúc tu đang hấp thu chúng.
Ban đầu, cái cây còn phản kháng, nhưng nó vốn không phải đối thủ của Đạo Thụ nên chỉ một lát sau đã thất thế ngay.
Nguỵ Thanh Phu ở trong quan tài bằng kính dưới lòng đất hoảng sợ nói: “Chàng trai, cậu hạ thủ lưu tình, có gì thì từ từ nói”.