Nhìn thấy thanh kiếm nước này, Lý Nguyên Hưng cảm thấy nó như là trời đất biến hóa, chứa uy lực trời đất, ngay cả ông ta cũng không thể chống đỡ.
Ông ta cảm khái nói: “Đây chính là Thiên Ngoại Nhất Kiếm?”
Ngô Bình: “Đây là kiếm đạo mà mười ba kiếm muốn truyền đạt, không chỉ là Thiên Ngoại Nhất Kiếm”.
Đúng lúc này, mặt nước ở đằng xa lại khuấy động, khói khí bảy màu xuất hiện, đồng thời mây đen trên bầu trời kéo đến, áp lực khủng khiếp xuất hiện khiến Lý Nguyên Hưng cũng hơi nhíu mày.
Ngô Bình nói: “Lĩnh hội Thiên Ngoại Nhất Kiếm, Đại Thần Kiếp của tôi cũng sắp đến rồi, vừa lúc có thể dùng kiếp này để luyện kiếm ý của tôi”.
Anh để Lý Nguyên Hưng và Lý Thuần Như tránh đi trước, một mình đối đầu với Đại Thần Kiếp.
Chưa đến mười lăm phút, trên mặt biển xung quanh hòn đảo nhỏ xuất hiện vô số phù văn lớn, những phù văn này tạo thành một sát trận tuyệt thế, Ngô Bình cảm thấy như ngồi trên kim châm, cả thân khó chịu.
Nhưng sau đó, trong không trung xuất hiện rất nhiều phù văn, cũng tạo thành một sát trận, kết hợp với sát trận trên mặt biển, khí tức đáng sợ khiến Ngô Bình muốn nôn, trong lòng lại hiện lên tia sợ hãi.
Cả đường đi anh rất ít khi sợ điều gì, nhưng hôm nay có gì đó không đúng.
Lý Nguyên Hưng đứng cách đó hơi xa nhìn thấy Ngô Bình được một màn sáng hình chuông cực lớn bao quanh, có hàng trăm triệu bóng ma sinh vật khổng lồ bên ngoài màn sáng, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Ngô Bình ở bên trong.
Lý Nguyên Hưng cực kỳ ngạc nhiên, lẩm bẩm: “Sao có thể?”
Lý Thuần Như lo lắng hỏi: “Bố, có chuyện gì thế, đây là Đại Thần Kiếp sao?”
Lý Nguyên Hưng thở dài một tiếng nói: “Đây chính là Cửu Thiên Thập Địa Tuyệt Sát Thần Kiếp trong truyền thuyết, nghe nói từ xưa đến nay chỉ có vài người trải qua, hơn nữa đều thất bại, không một ai sống sót”.
Sắc mặt Lý Thuần Như khó coi: “Vậy phải làm sao? Anh Bình sẽ không có chuyện gì đó chứ?”
Lý Nguyên Hưng nhìn thẳng vào màn sáng nói: “Bố không biết, nếu cậu ta vượt qua chuyện này, sau này sẽ không có ai trên thế giới là đối thủ của cậu ta. Nhưng nếu cậu ta thất bại thì cậu ta chắc chắn sẽ chết”.
“Ầm!”
Khi sát trận kích hoạt, Thái Nhất Đạo Phù trong tay Ngô Bình bay lơ lửng trên đỉnh đầu anh, nhưng sát quang trong trận pháp rung chuyển, Thái Nhất Đạo Phù lập tức bị phá hủy, biến thành phù văn cơ bản nhất, giống như một tia lửa, nổ tung cực kỳ lộng lẫy.
Ngô Bình đã có chuẩn bị từ trước, một tay khác lấy Nguyên Thủy Thiên Phù ra. Bùa này cũng chỉ duy trì được ba giây rồi lại bị nổ tung thành từng mảnh.
Không còn cách nào khác, anh chỉ đành lấy năm tấm Thái Nhất Đạo Phù ra, lần này cũng chưa thể duy trì được bao lâu, chỉ trong tích tắc, đạo phù đã bị tiêu diệt.
Trên người Ngô Bình đem theo không ít đạo phù đạo khí, lúc này đều được anh lấy ra dùng, áo giáp Bạch Ngọc, nhẫn Cửu Long, giáp Thất Thần, chiến giáp Ma Thần, những bảo bối này đều được anh lấy ra dùng.
Thế nhưng không có tác dụng, cho dù pháp khí mạnh đến mấy cũng chỉ có thể duy trì vài giây.
Ba phút sau, Ngô Bình không còn gì để sử dụng nữa, nhưng giai đoạn đỉnh cao của sát trận đã qua, uy lực của