Lúc này, hai người mặc đồng phục màu đen đi đến, một người chừng bốn mươi tuổi, một người ba mươi tuổi. Vẻ mặt người bốn mươi tuổi uy nghiêm, nói: “Các bạn học, tôi tên La Cương, phụ trách công việc bảo vệ quốc khốc. Quốc khố có không ít bảo vậy, những thứ quý giá nhất được đặt trong khu trân bảo. Nơi đó có ba món bảo bối, mỗi người các cậu có thời gian hai ngày đi quan sát ba món bảo bối. Trong thời gian này, các cậu có thể thu hoạch được gì, thì phải nhìn xem năng lực lĩnh ngộ của các cậu”.
Giám sát Lam: “Nghe rõ chưa? Tiếp theo chúng ta phải đến quốc khố, quốc khố là nơi quan trọng của Đại Hạ, ngay cả các đại thần vương công nếu không được phép cũng không thể tiến vào. Các cậu có thể vào quan sát bảo vật, chắc chắn là cơ duyên lớn nhất cả đời, nhất định phải quý trọng”. Nhóm người đi về phía trước, Ngô Bình cố ý đi phía sau, sóng vai đi cùng giám sát Lan, nói: “Giám sát Lan, các giám sát đều xinh đẹp như vậy sao?”
Giám sát Lan hừ lạnh: “Bớt nịnh nọt đi, có phải cậu muốn hỏi gì không?”
Ngô Bình cười ha ha, lấy một lọ đan dược ra từ trong túi. Lọ đan dược này cậu lấy được từ trong hang động của tu sĩ si mê kia, tên là Trú Nhan Đan, có thể khiến người dùng có dung nhan không già, da dẻ trắng mịn.
Giám sát Lan liếc nhìn, hỏi: “Đây là gì?”
Ngô Bình: “Trú Nhan Đan, do thầy luyện đan rất lợi hại luyện chế ra, sau khi dùng thì có thể cải lão hoàn đồng, dung nhan không đổi”.
Cô gái nào chẳng yêu thích cái đẹp, cô ta khẽ động ngón tay, nói: “Nếu cậu muốn dựa vào món đồ này, để tôi mở rộng cửa giúp cậu thì chỉ e cậu phải thất vọng rồi”.
Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Giám sát Lam, tôi là người xuất sắc như vậy, còn cần đến người khác mở sao? Tôi nhất định phải dựa vào thực lực bản thân giành được vị trí đầu tiên”.
Sau đó cậu cười nói: “Tôi chỉ là muốn hỏi xem, mấy món trân bảo trong quốc khố có lai lịch thế nào, tại sao muốn để chúng tôi quan sát?”
Giám sát Lam đứng lại, nói: “Nếu là hỏi về chuyện này thì cũng không cần tặng đồ cho tôi, tôi có thể nói cho cậu”.
Ngô Bình vội nhét lọ đan dược vào tay cô ta: “Giám sát Lam không cần khách sáo, cũng không phải thứ gì đáng tiền”.
Giám sát Lam thấy cậu thật lòng, cũng không khách khí, nhận lấy đan dược rồi nói: “Trong quốc khố có mấy món lai lịch thần bí, lần lượt là Nhân Hoàng Bia, U Thiên Đồ, Thái Thượng Chung. Nghe nói, ba món đồ này đều ẩn chứa điều huyền diệu, nếu người nào có thể lĩnh ngộ được một ít thôi cũng có thể có được lợi ích không nhỏ rồi”.
Ngô Bình: “Món đồ quý giá như vậy mà lại để ở quốc khố sao?”
Giám sát Lam nhìn cậu rồi nói: “Ba món bảo bối, là do ba nhân vật lớn để lại, bên trên có ấn ký tinh thần của bọn họ, không ai dám động đến!”
Ngô Bình chớp mắt: “Nhân vật lớn thế nào?”
“Tóm lại là người không ai dám kiếm chuyện”. Giám sát Lam nói.
Ngô Bình: “Được thôi. Cám ơn giám sát Lam nói cho tôi biết”.
Lúc này giám sát Lam vội hỏi: “Tôi nghe nói, cậu là người bên Đông Vương?”
Ngô Bình: “Vâng, Đông Vương giúp tôi vào danh sách”.
Giám sát Lam: “Vậy cậu phải cẩn thận đấy. Trong những người đồng hành, có hai người là người của “Tả Tướng” Tư Đồ Vô Nan, Tư Đồ Vô Nan và Đông Vương bất hòa với nhau”.
Ngô Bình: “Mấy người đó tôi gặp rồi, không có sức ép gì với tôi cả”.
Giám sát Lam: “Ồ, cậu tự tin bản thân mình vậy sao?”
Ngô Bình: “Không phải có tự tin, mà là bọn họ quá yếu”.