Ngô Bình gật đầu: “Ông biết điều đấy, động phải tôi xem như ông xui xẻo”.
Ông già cười haha: “Cậu bạn, chúng ta không đánh không quen biết, sau này qua lại thường xuyên hơn. Mặc dù ở tiên giới nhà họ Ngân tôi không phải thế lực lớn gì nhưng cũng có chút danh tiếng”.
Ngô Bình: “Vốn dĩ tôi chỉ muốn thuê một cửa hàng, mở một tiệm thuốc thôi, nhưng người nhà họ Ngân các người lại cứ muốn lừa tiền tôi. Đầu đuôi câu chuyện không cần tôi nói thì chắc ông cũng đã biết”.
Ông già thở dài: “Là do tôi dạy dỗ không nghiêm, xin lỗi, thật xin lỗi! Cậu bạn mở tiệm thuốc, lẽ nào là thầy luyện đan?”
Ngô Bình liền đưa huy chương của mình ra, là Đan Vương nhất phẩm.
Mọi người nhìn thấy huy chương thì không ai không kinh ngạc, Ngân Hoài An giật mình thốt lên: “Đan vương nhất phẩm”.
Ngô Bình: “Không có gì, đan vương nhất phẩm là kết quả tôi mới thi được gần đây”.
Ngân Hoài An cười haha: “Trước giờ chưa ai đạt được đan vương nhất phẩm cả, xin hỏi đại danh quý tính của cậu?”
Giá trị của đan vương nhất phẩm thậm chí còn cao hơn cả mười nhà họ Ngân gộp lại, Ngân Hoài An liền hạ mình, tỏ ý nịnh hót. Chưa nói những thứ khác, chỉ cần có thể nhờ đan vương luyện chế vài lò đan dược thì cũng là món hời trời cho rồi.
Ngân Hoài An vui vẻ lấy ra bốn trăm tỷ đạo tệ, sau đó quát bốn tên nhà họ Ngân: “Hỗn xược, mau dập đầu xin lỗi Đan Vương cho ta!”
Trong lòng bốn tên này vô cùng khó chịu, nhưng gia chủ cũng phải nhận sai thì bọn chúng còn có thể làm gì được chứ? Ngoan ngoãn quỳ xuống đất, dập đầu xin lỗi Ngô Bình.
Ngô Bình nhận lấy tiền, nhẹ nhàng nói: “Người khác không đụng tới tôi, tôi cũng sẽ không đụng đến người khác. Số tiền này, tôi không khách sáo nữa”.
Ngân Hoài An cười nói: “Là chúng tôi sai trước, chúng tôi nên làm vậy. Tôi vẫn chưa được thỉnh giáo đại danh của Đan Vương?”
Ngô Bình: “Tôi tên là Lý Đức Tài”.
Ngân Hoài An nói: “Thì ra là Đan vương Lý. Đan vương Lý, cửa hàng này thật ra vẫn chưa phải là cái tốt nhất của Ngân gia tôi. Cửa hàng tốt nhất của Ngân gia tôi nằm ở gần Tiên Đình, to lớn hơn chỗ này nhiều”.
Ngô Bình nhìn ông ta: “Ồ, vẫn còn cửa hàng tốt hơn cái này?”
Ngân Hoài An: “Nếu như Đan vương Lý cần, nhà họ Ngân có thể bán nó cho ngài”.
Ngô Bình biết ông ta đang bày tỏ thiện ý, anh nhẹ nhàng nói: “Ở đây cũng rất tốt”.
Ngân Hoài An cười: “Vậy cũng được. Đan vương Lý, sau này nếu cần gì, ngài cứ nói. Việc Ngân gia tôi có thể làm được thì chắc chắn không khước từ”.
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: “Cửa hàng đan dược của tôi sắp khai trương, cần tuyên truyền một chút”.
Ngân Hoài An nói: “Cái này đơn giản. Tôi có một người bạn, phụ trách quản lý mạng Tiên, tôi có thể bảo ông ấy đăng một tin, quảng cáo cửa hàng đan dược đến Tu chân trong thiên hạ”.
Ngô Bình: “Phát một quảng cáo như vậy cần bao nhiêu tiền?”
Ngân Hoài An: “Không cần tiền”.
Ngô Bình nghĩ một lúc: “Vậy xin nói với người bạn đó của ông, sau khi xong việc, tôi ắt có hậu tạ”.