Chu Thanh Nghiên lắc đầu: “Không, có chết thì cả nhà mình cùng chết!”
“Im miệng! Con ở lại thì chỉ như tự sát thôi, nghe lời bố, con phải sống cho tốt”, ông ấy trầm giọng nói, vành mắt đã đỏ hoe.
Chu Thanh Nghiên bật khóc nức nở, nhưng không chịu đi.
Ngô Bình thấy đau đầu, người bệnh còn chưa ổn định sức khoẻ thì anh chưa thể đi đâu được.
Trầm mặc một lát, anh chợt hỏi Chu Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên, cô có bạn trai chưa?”
Chu Thanh Nghiên ngẩn ra: “Chưa”.
Anh gật đầu: “Vậy từ giờ, cô sẽ là bạn gái của tôi. Với cương vị là bạn trai, đương nhiên tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn nhà bạn gái mình gặp nạn”.
Chu Truyền Võ mừng rỡ: “Cậu Ngô, cậu…”
Ngô Bình bình thản nói: “Chú ơi, từ giờ chú cứ gọi cháu là Ngô Bình”.
Chu Truyền Võ hít sâu một hơi rồi nói: “Ngô Bình, cháu không cần lo về chuyện này đâu. Kiều Ba rất mạnh, chú không muốn người khác bị liên luỵ”.
“Giờ cháu không phải người ngoài nữa rồi”, nói rồi, Ngô Bình ngoảnh sang hỏi Chu Thanh Nghiên: “Đúng không?”
Chu Thanh Nghiên cắn môi rồi gật mạnh đầu, sau đó nhào vào lòng Ngô Bình.
Cảm nhận được xúc cảm mềm mại trong lòng, Ngô Bình thấy hơi rung động, anh vỗ vai Chu Thanh Nghiên: “Không có gì, anh có cách chuyên khắc chế Thiết Sa Chưởng rồi”.
Chu Thanh Nghiên thấy vô cùng cảm kích, cô ấy biết Ngô Bình làm vậy là vì gia đình mình. Người ngoài muốn ra tay giúp đỡ thì phải có một lý do nào đó, nếu không sẽ khiến đối phương thấy khó xử.
Rời khỏi vòng tay của Ngô Bình, Chu Thanh Nghiên nói: “Giờ chúng ta phải làm gì?”
Chu Thanh Nghiên hỏi Chu Truyền Võ: “Trước đó, chú nói đã mời cao thủ đến giúp đúng không?”
Chu Truyền Võ cười khổ nói: “Đúng là chú có mời mấy người, nhưng tự nhiên họ lại cắt đứt liên lạc nên chú đoán họ không đến nữa. Chắc họ nghe phong phanh được tin gì đó, biết tham gia vào vụ này sẽ gặp nguy hiểm nên đều lẩn hết”.
Ngô Bình: “Không đến cũng được. Thế này đi, chú hay tập trung hết mọi người trong nhà mình lại rồi cùng đợi địch đến”.
Chu Truyền Võ gật đầu, Ngô Bình là cao thủ cảnh giới Khí duy nhất của họ nên ông ấy sẽ nghe lời anh.
Cuối cùng, sau một lúc bàn bạc, họ đã quyết định chuyển nhà ra ngoài ngoại ô. Làm vậy thứ nhất sẽ không ảnh hưởng tới hàng xóm, đối địch cũng thoái mái hơn. Thứ hai là có thể kéo dài thời gian, vì Kiều Ba sẽ phải mất thêm một khoảng thời gian thì mới tìm thấy họ.
Bây giờ, Ngô Bình thật sự rất cần thêm thời gian. Trong Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết có một môn võ kỹ tên là Kim Cương Chỉ, nó có thể khắc chế được Thiết Sa Chưởng. Nhưng nếu muốn tu luyện môn võ kỹ này thì ít nhất anh cũng phải đả thông kinh mạch cấp hai trên một cánh tay, cho nên anh cần thêm một chút thời gian nữa.
Chu Truyền Võ nhanh chóng tìm được một ngôi nhà ở ngoại ô để mọi người ở tạm.
Vì bệnh tình của Trương Lệ cũng cần tiếp tục được điều trị nên Ngô Bình phải gọi cho bà rồi nói mình đã tìm được một công việc ở tỉnh, nhưng không có ai cơm nước cho nên muốn bà lên ở cùng mấy ngày, còn Ngô Mi thì ở tạm bên nhà ông bà ngoại.