Ngô Bình: “Giờ tôi hỏi về chuyện đó được không?”
“Phải qua được bài kiểm tra thì mới được biết”.
Ngô Bình gật đầu: “Kiểm tra gì thế?”
Cái đầu một mắt: “Đơn giản lắm, trong pháo đài có một con rối chiến đấu do tiên sinh Bắc Minh để lại. Cậu mà đánh bại nó thì sẽ được mang pháo đài đi. Sau đó, chỉ cần cậu hoàn thành hai chuyện thì có thể nhận được truyền thừa và kho báu rồi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, tôi đồng ý”.
Anh ngoảnh lại nói: “Hai người chờ bên ngoài nhé, anh vào trong xem sao”.
Anh vừa nói xong thì cổng pháo đài mở ra, Ngô Bình đi vào trong.
Anh vừa vào thì phía trước đã sáng đèn. Có một con quái vật đứng đối diện anh, nó có sáu tay, bốn chân, mỗi tay đều kết thành một ấn.
Con quái vật có ba đầu, mỗi đầu nhìn về một hướng, mỗi mặt một biểu cảm, cái tức giận, cái bi thương, cái vui vẻ.
Khi Ngô Bình nhìn thấy nó thì biết thực lực của nó chắc chắn cũng là ngang cấp cường gải kỷ nguyên, không hề dễ đối phó chút nào.
Một tay của con quái vật nắm chặt, một ảo ánh đã xuất hiên trước mặt Ngô Bình rồi tấn công anh.
Võ đạo của Ngô Bình đã đạt đến trình độ không thể tin được, anh vung một tay lên và tung một quyền ra.
Uỳnh!
Một tiếng động lớn vang lên, Ngô Bình biến mất, nửa thân con quái vật tê rần, cùng với đó là không thấy anh đâu nữa.
Lúc này, Ngô Bình đã hoá thành một cơn gió rồi hoà vào môi trường xung quanh, con quái vật có phát hiện đằng trời.
Phập!
Ngô Bình đấm một cú vào một cái đầu của con quái vật, làm đầu nó nổ tung, nó vung tay lên định bắt anh nhưng chỉ chộp được không khí.
Rắc!
Một cái chân xuất hiện đạp gãy hai chân của con quái vật, cùng lúc đó nó cũng ăn một đấm vào bụng.
Nó nhảy lên cao, nhưng Ngô Bình đã bất ngờ xuất hiện rồi đấm nát cái đầu thứ hai của nó.
Lần này, Ngô Bình không trốn nữa mà tấn công trực diện luôn.
Sau nhiều tiếng động lớn, con quái vật đã bị đánh bay rồi rơi xuống đất. Tay và chân của nó đã đứt lìa, cái đầu còn lại cũng bị đánh nghoẹo sang một bên.
Cái đầu một mắt bay ra, nó chỉ có đúng một cái đầu cắm trên cổ, phía dưới nữa là các sợi sơ phát sáng.
“Chúc mừng cậu đã qua bài kiểm tra, bây giờ cậu có thể mang pháo đài này đi. Sau đó hoàn thành hai nhiệm vụ thì sẽ lấy được hết mọi thứ ở đây”.
Ngô Bình: “Giờ cho tôi biết hai việc kia là gì được chưa?”, anh hỏi.
Cái đầu một mắt: “Việc thứ nhất là tìm con gái của chủ nhâ rồi đưa cô ấy đến pháo đài một cách an toàn”.
Ngô Bình: “Tiên sinh Bắc Minh có một cô con gái ư?”
“Đúng”.
“Tôi dẫn con gái tiên sinh đến đây để thừa kế mọi thứ à?”
Cái đầu một mắt: “Con gái của tiên sinh không cần truyền thừa, cô ấy cũng là cường giả rồi, đưa cô ấy đến đây cho an toàn thôi”.