Diệp Thiên Tông cười nói: “Thưa các vị, đây là tiểu sư đệ của tôi, chính cậu ấy đã chữa khỏi vết thương cho tiền bối Triệu Vương Tôn”.
Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó thì gật gù nhìn Ngô Bình. Dẫu sao đã là người trong giang hồ thì không thể tránh khỏi việc bị thương, khi ấy mà được một thần y như Ngô Bình cứu chữa thì còn gì bằng, cho nên họ cần kết thân với anh.
Đoàn Long nói: “Mọi người, lối vào động tiên đã được dọn rồi, tất cả những cao nhân có thể giúp sức cũng đã được mời tới, chúng ta có thể bắt đầu được rồi”.
Một ông lão đứng dậy rồi hắng giọng nói: “Thưa các vị, tôi có điều này cần nói rõ trước khi đi vào động tiên, đó là mở động rồi thì ai sẽ được vào?”
Diệp Thiên Tông: “Thần Võ Ti chúng tôi phát hiện ra động phủ nên ít nhất phải được ba người vào”.
Đoàn Long: “Thiên Long cũng có cống hiến trong việc tìm ra động tiên, chúng tôi yêu cầu được hai người vào”.
Ông lão kia gật đầu: “Hai người nói có lý, nhưng Thần Võ Ti và Thiên Long không phải dân trong nghề, tổng hai bên đã có năm người rồi, như vậy không thấy thừa sao?”
Ngô Bình không nhịn được nói: “Càng đông càng tốt chứ sao?”
Đoàn Long nói: “Cậu Ngô, theo kinh nghiệm thì càng ít người vào càng tốt, cho nên chúng tôi đã định số người đi vào động tiên là 15 người”.
Đương nhiên Ngô Bình không tin vào mấy lời lừa phỉnh này, họ nói vậy là muốn hạn chế người vào bên trong, tránh gây chiếm đoạt lợi ích của nhau.
Diệp Thiên Tông: “Tôi không biết, nhưng Thần Võ Ti phải có ít nhất ba người”, ba người mà ông ấy nói đến chính là ông ấy, Dương Mộ Bạch và Ngô Bình.
Đoàn Long cũng nói: “Thiên Long cũng vậy”.
Ông lão kia hừ nói: “Thế thì chỉ còn 10 người nữa thôi, mọi người bắt đầu phân chia đi”.
Mang tiếng là phân chia, chứ thực chất là cãi nhau. Cả đám tu sĩ cảnh giới Võ Thần, Võ Vương tranh cái nảy lửa, có người còn nói đến mức bắn nước miếng, nhìn chung rất hỗn loạn.
Sau đó, Ngô Bình đã lấy điện thoại ra chơi điện tử, anh chơi xong ba ván rồi mà mọi người vẫn chưa phân chia xong.
Cuối cùng, 15 người được chọn đi vào động tiên ở lại, những người khác phải lui ra ngoài, chỉ huy lần này là Diệp Thiên Tông.
Lần trước, Diệp Thiên Tông đã tiêu diệt Độc Phật, triệt phá Tiên Cơ nên gây chấn động một thời. Ngoài ra, nhờ các sự kiện như Đông Phật tiên sinh tiến vào cảnh giới Địa Tiên, đào được ma trận Bạch Cốt và chữa khỏi bệnh cho Triệu Vương Tôn nên danh tiếng của ông ấy ở Thiên Kinh đã tăng vọt. Việc phát hiện ra động tiên lại là công lao của Thần Võ Ti nên dĩ nhiên Diệp Thiên Tông được làm chỉ huy cho lần hành động này.
Sau khi bàn bạc vài câu, mọi người đã đi tới vị trí của động tiên ở đỉnh núi. Bấy giờ, Ngô Bình mới phát hiện nơi này đã bị cho nổ thành một hang đá rấ lớn, bên trong có một con đường đá rất dài, sâu hun hút xuống dưới.
Hai bên lối đi có đèn nên chiếu xuống đường đi sáng tỏ, một đoàn người đi xuống dưới được hơn một trăm mét thì vào một hang động rất rộng.
Hang động này có diện tích hơn hai nghìn mét vuông, cao khoảng năm mét, tường đá xung quanh nhẵn bóng, bên trên có các hình khắc mang phong cách cổ xưa.