Người phụ nữ không nhiều lời, lập tức truyền dạy Nhị Hướng Huyền Công cho Ngô Bình.
Ngô Bình lặng lẽ ghi nhớ công pháp này rồi nhìn sang người thứ tư.
Người này có tướng mạo bình thường, mặc đồ vải thô, mày rậm mắt to, nở nụ cười đôn hậu, giống như một người nông dân chất phác vậy.
Ngô Bình cất lời: “Tôi muốn so trí nhớ với tiền bối”.
Người đàn ông trông như nông dân ấy đáp: “Được, tôi ra đề. Lúc cậu mới đến đây, tôi đang nhìn gì? Nếu cậu trả lời được, xem ra như cậu thắng”.
Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi đáp: “Lúc tôi mới đến đây, tiền bối đang nhìn xuống đất. Có hai con kiến đang đánh nhau giữa khe đá dưới đất. Con kiến bại trận đã bị cắn đứt chân trước bên trái”.
Người đàn ông gật đầu: “Tốt lắm. Trí nhớ và khả năng quan sát của cậu rất xuất sắc. Tôi thua rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Không biết sở trường của tiền bối là gì?”
Người đàn ông đáp: “Tôi giỏi suy lý, có thể tìm ra quy luật từ những chuyện bình thường và áp dụng chúng”.
Nghe xong, Ngô Bình biết mình có học cũng không học được loại thiên phú này, lập tức gạt đi ý định học hỏi từ đối phương.
Giọng nói kia chợt vang lên: “Số một, ngươi thắng ba trên bốn ván, đã thắng cuộc. Cam lộ Cửu Thiên của đàn tế này thuộc về ngươi”.
Ngô Bình lập tức bước lên đàn tế, cẩn trọng lấy đi cam lộ Cửu Thiên, đoạn hỏi: “Đừng nói bảo vật thứ ba do sáu người bảo vệ đấy nhé?”
“Đúng vậy. Sáu người kết thành chiến trận lục hợp. Phá giải được trận này, ngươi mới giành được bảo vật ấy”.
Ngô Bình thở dài: “Một chọi sáu, bên kia đều là thiên tài đỉnh cấp. Khó quá”.
“Ngươi vừa học được ba loại công pháp, nếu luyện thành ba công pháp này, sẽ có cơ hội giành phần thắng”.
Ngô Bình đáp: “Xem ra mọi chuyện đều nằm trong tính toán của ngươi”.
Anh lập tức khoanh chân ngồi xuống, giải phóng nhân cách tối thượng, tiến vào trạng thái ngộ đạo, học Phá Thiên Quyết trước. Thật ra Phá Thiên Quyết rất đơn giản, đó là một bộ công pháp phụ trợ. Công pháp này có thể dùng ở mọi loại võ hoặc ghép vào công pháp khác, tăng cường đáng kể uy lực của nó.
Ngô Bình dốc toàn lực đột phá. Không rõ đã qua bao lâu, một vòng xoáy màu vàng đột nhiên xuất hiện trên Hỗn Nguyên Tiên Lò và được sấm sét bao quanh.
Ngay khi vòng xoáy này xuất hiện, Hỗn Nguyên Tiên Lực liền đổ vào trong đó. Vòng xoáy này hấp thu khoảng một phần ba Hỗn Nguyên Tiên Lực mới ngừng lại, sau đó biến thành một lốc xoáy nhỏ màu vàng, chầm chậm dịch chuyển về phía Hỗn Nguyên Kiếm Hồn, cuối cùng hợp thành một với kiếm hồn của anh.
Ngô Bình mở choàng mắt ra, lẩm bẩm nói: “Phá Thiên Quyết này quả nhiên rất khủng khiếp, không biết nó đã giúp uy lực kiếm hồn của mình tăng thêm bao nhiêu lần nữa”.
Anh đang định tiếp tục lĩnh hội thì phía trước bỗng có một bóng người bay đến. Nam thanh niên ấy liếc nhìn đàn tế, sau đó hướng mắt về phía Ngô Bình, lạnh lùng hỏi: “Hai bảo vật này đều bị anh lấy?”
Ngô Bình đáp nhẹ: “Đúng thế, là tôi lấy”.
Người đàn ông chìa tay: “Giao ra đây, tôi sẽ không giết anh!”
Ngô Bình quét mắt nhìn, phát hiện trên người đối phương cất giấu rất nhiều đồ tốt, chỉ riêng chiếc nhẫn chứa đồ kia đã rất giá trị rồi, không ngờ bên trong còn phong ấn một động thiên.
Anh bảo: “Anh không đánh lại tôi đâu. Cút nhanh đi”.
Người đàn ông ấy cười điên cuồng: “Đồ vô tri. Anh biết tôi là ai không?”
Ngô Bình hỏi: “Anh là ai?”