Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Đúng vậy. Lần trước công tử phát hiện ra rồi, ta đã muốn kết nối với công tử, đáng tiếc sau đó công tử đã bỏ đỉnh này vào trong pháp khí chứa đồ”.
Ngô Bình chớp mắt: “Ngươi tìm ta có chuyện?”
Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Ta muốn giao dịch với công tử”.
Ngô Bình hỏi: “Giao dịch gì?”
Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Ta hy vọng công tử có thể phá cấm chế này, thả ta ra khỏi đây”.
Ngô Bình: “Cấm chế rất mạnh, ta không giúp ngươi được”.
Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Không cần công tử ra tay, công tử chỉ cần tìm được người tộc ta là được”.
Ngô Bình ngây người: “Trong tộc ngươi còn có người sống sót?”
Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Tộc Cửu Vĩ ta là một trong thế lực đỉnh cao của Tiên Quốc, đương nhiên có không ít cao thủ tại thế rồi”.
Ngô Bình: “Ta làm sao mới liên lạc được với bọn họ?”
Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Ta có giấu một hóa thân ở bên ngoài, công tử chỉ cần tìm thấy người kia, nói hoàn cảnh của ta cho người kia, người kia sẽ tự tìm người trong tộc đến cứu ta”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Nếu đã là hóa thân của ngươi, vậy tại sao ngươi không chủ động liên lạc được?”
Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Uy lực đỉnh này quá mạnh. Thần niệm của ta có thể đưa ra ngoài nhưng rất yếu, không thể kết nối được với hóa thân”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ nói: “Ta có thể giúp ngươi. Nhưng hiện tại ta cũng gặp rắc rối, có thể sống sót rời khỏi đây rồi hẳn nói sau”.
Cửu Vĩ Thiên Hồ nói: “Không biết công tử gặp phải rắc rối gì, có thể nói cho thiếp thân nghe không?”
Vì thế Ngô Bình nói về chuyện Thánh Nhân trong Thiên Kinh, Cửu Vĩ Thiên Hồ nghe xong, cười lạnh nói: “Thánh Nhân gì chứ, ta ở trong đỉnh, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của người kia, nhưng cũng chỉ là một Bán Bộ Thiên Tiên nhỏ nhoi mà thôi”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Bán bộ Thiên Tiên?”
Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Không sai, vì vậy ngươi không cần phải sợ ông ta”.
Ngô Bình thở dài: “Bán bộ Thiên Tiên, thì cũng cận kề Thiên Tiên rồi, chắc chắn ta không đấu được ông ta”.
Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Công tử chỉ cần tìm được hóa thân của ta, người kia nhất định giúp công tử trừ khử Bán bộ Thiên Tiên này”.
Ngô Bình chớp mắt: “Phải làm sao để tìm được hóa thân của ngươi?”
Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Hóa thân kia của ta vẫn luôn ngủ say, ta truyền cho công tử một bộ chú ngữ, anh mặc niệm nhiều lần là có thể gọi tỉnh được”.
Ngô Bình: “Thực lực hóa thân kia thế nào?”
Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Hóa thân kia của ta, tuy chỉ có tu vi Động Tàng, nhưng sở hữu thân thể Thiên Tiên, chỉ là Bán bộ Thiên Tiên thì chắc chắn không phải đối thủ của người kia”.
Ngô Bình thở phào: “Được, xin truyền chú ngữ cho ta”.
Cửu Vĩ Thiên Hồ truyền chú ngữ cho Ngô Bình, sau đó nói: “Công tử, thể lực ta tiêu hao rất nhiều, hiện tại cần phải nghỉ ngơi”.
Nói xong, Ngô Bình đã nhìn thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ nhắm mắt lại, dường như đã rơi vào giấc ngủ say.
Anh thu hồi nhìn thấu vạn vật, thu hồi đỉnh kia, sau đó ngồi xếp bằng, niệm chú ngôn mà Cửu Vĩ Thiên Hồ truyền thụ.
Chú nguyện này rất khó hiểu, lúc niệm tiêu hao thể lực rất lớn, mới niệm một lần, anh đã đổ đầy mồ hôi. Niệm đến lượt thứ hai, thân thể giống như đã bị vét cạn.