Người tên Kim Bảo kia đáp: “Sư tôn, người này nom trạc tuổi con thôi. Con đã là Luyện Khí tầng chín rồi. Không biết anh ta ở tầng mấy nhỉ?”
Ngô Bình liếc nhìn đối phương một cái, biết mình cần phải ra mặt vào lúc này, thế là bình thản đáp: “Vừa đạt Luyện Khí tầng bảy”.
Kim Bảo lắc đầu nguầy nguậy: “Mới Luyện Khí tầng bảy, ngay cả Huyền Môn còn chưa mở mà xưng là thiên tài gì chứ. Một năm trước, tôi đã mở được Huyền Môn rồi đấy!”
Cừu Quang Thái không lên tiếng, vẻ mặt rất điềm tĩnh, muốn xem biểu hiện của Ngô Bình.
Ngô Bình nở nụ cười: “Tôi khá xem trong việc đặt nền tảng trong tu luyện. Không có nền tảng vững vàng thì con đường về sau sẽ không dễ đi”.
Kim Bảo nhướng mày: “Anh có ý gì, nói tôi tu hành không vững chắc?”
Ngô Bình nói: “Tôi không nói vậy”.
Kim Bảo hừ giọng: “Anh không nói, nhưng anh có ý đó. Mà nói cũng vô dụng, anh là Luyện Khí tầng bảy, tôi là tầng chín. Nếu anh đã tu hành vững vàng đến vậy thì có dám so chiêu với tôi không? Nếu anh thắng được tôi, tôi sẽ thừa nhận anh là thiên tài số một Huyền Minh Giáo”.
Ngô Bình lắc đầu: “Tôi chưa từng nói mình là thiên tài số một Huyền Minh Giáo, cũng không có hứng thú với danh xưng này. Có điều, nếu anh muốn so tài, tôi sẵn sàng tiếp chiêu”.
Cừu Quang Thái cười ha ha: “Anh hai à, trẻ con hiếu thắng, anh đừng để bụng”.
Liễu Truyền Tân cười bảo: “Thế thì cứ cho chúng so tài đi, để Kim Bảo mở mang tầm mắt”.
Cừu Quang Thái đột nhiên nói: “So chiêu thôi thì hình như thiếu gì đó. Anh hai à, nghe nói trong tay anh có một miếng vàng tiên năm màu, hay là chúng ta lấy nó để cược đi? Nếu đệ tử của anh thua thì tặng vàng tiên cho đệ tử của tôi. Tất nhiên, nếu đệ tử của tôi thua thì tôi sẽ tặng viên bảo châu bảy màu của mình cho Kim Bảo”.
Giá trị của bảo châu bảy màu không thua kém vàng tiên năm màu. Liễu Truyền Tân nghe vậy bèn đáp ngay: “Được. Chúng ta cược đi”.
Kim Bảo bật cười: “Thế thì phải nghiêm túc rồi”, sau đó tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Ngô Bình.
Những người xung quanh lần lượt tản ra, chừa lại một không gian đủ rộng.
Ngô Bình đứng đó, lãnh đạm nói: “Anh ra tay đi. Trong vòng hai chiêu, tôi sẽ đánh bại anh”.
Lời vừa thốt ra, tất cả đều sửng sốt. Đánh bại đối thủ có cảnh giới cao hơn trong hai chiêu? Có thể ư?
Kim Bảo giận dữ quát: “Dám xem thường tôi, anh chết đi!”
Chân giẫm mạnh một cái, Kim Bảo lao về phía Ngô Bình như tia chớp, sử dụng một sát chiêu vô cùng lợi hại.
Ngô Bình vẫn bình thản như thường, chân phải lùi một bước, tay phải vươn ra, nắm chặt cổ tay của Kim Bảo rồi kéo xuống đất.
“Ầm!”
Đầu của Kim Bảo đập xuống đất, sau đó nửa thân mình cắm sâu vào đó.
Ngô Bình thả tay ra, bước đến bên cạnh, vừa vỗ vào lưng Kim Bảo vừa hỏi: “Anh không sao chứ?”
Tất cả đều im phăng phắc. Một thiên tài mạnh như Kim Bảo mà lại thất bại chỉ trong một chiêu? Chẳng phải Kim Bảo là cảnh giới Huyền Môn à? Sao lại thua tu sĩ cảnh giới Nhập Sát?
Nhìn thấy cảnh này, Cừu Quang Thái cười to, cố tình nghiêm mặt nói: “Ngô Bình, con ra tay không biết nặng nhẹ, còn không mau đỡ Kim Bảo dậy?”
Thế là Ngô Bình túm cổ áo Kim Bảo rồi lôi đối phương từ dưới đất ra. Lúc này mặt Kim Bảo đã bầm tím và sưng tấy, rơi vào tình trạng hôn mê,