Người đàn ông trung niên cao to, mắt màu vàng nhạt, bên hông có đeo một thanh đao. Anh ta dừng lại cách Ngô Bình khoảng hai mươi bước rồi nói: “Tôi tên Thạch Trường Dã”.
Ngô Bình: “Lúc nãy anh nói đến cảm giác khi tôi giết quái vật sao?”
Người đàn ông trung niên: “Khi những quái vật này bị giết chết thì sẽ tác động đến một loại quy tắc cổ đại, sinh mệnh và sức mạnh của quái vật sẽ có một phần được chuyển lại vào cơ thể thợ săn”.
Ngô Bình giật mình, hỏi: “Một phần là bao nhiêu?”
Thạch Trường Dã: “Tùy thuộc vào từng người, có liên quan đến khả năng lĩnh ngộ của tu vi của mỗi cá nhân, mỗi khi giết chết một con quái vật thì có thể lấy lại được hơn một nửa sức mạnh của nó.
Ngô Bình: “Một nửa sao? Hơn là hơn chừng nào?”
“Nghe nói có một số người có thể có được hơn ba phần nhưng tôi chưa từng gặp thiên kiêu như thế”.
Ngô Bình giật mình, theo như tính toán từ năng lượng anh có được khi con quái vật đầu tiên chết đi, ít nhất anh cũng có được sáu phần sức mạnh của con quái vật đó.
“Còn có thu hoạch lớn hơn nữa không?”. Anh hỏi.
Thạch Trường Dã lắc đầu: “Không thể quá cao, theo tôi được biết thì hơn ba phần đã là mức cao nhất rồi”.
Ngô Bình: “Anh ở ngoài khu vực an toàn là để giết quái vật, kiếm lợi sao?”
Thạch Trường Dã: “Thực lực của tôi có hạn, chỉ dám luẩn quẩn ở gần khu vực an toàn, thường chỗ này chỉ có quái vật cấp thấp”.
Ngô Bình: “Thông qua việc giết quái vật không ngừng tích lũy sức mạnh, hèn gì bây giờ thực lực của anh rất mạnh”.
Thạch Trường Dã cười: “Tích lũy sức mạnh? Sau này cậu sẽ biết sức mạnh đến từ những thu hoạch này sẽ mất dần từng này. Thường thì chỉ tầm hai mươi ngày thì sức mạnh trong cơ thể sẽ tan biến hết”.
Ngô Bình chau mày: “Chỉ có hai mươi ngày sao?”
Thạch Trường Dã: “Có người nhanh hơn, có người chậm hơn, nhưng đại khái là tầm đó. Vì vậy chúng tôi bắt buộc phải không ngừng giết quái vật để nâng cao thực lực, cho đến khi sức mạnh trong cơ thể đạt đến trạng thái cân bằng, không tăng cũng không giảm. Trong quá trình đó bắt buộc không được dừng lại, một khi dừng lại thì thực lực sẽ bị trở về nguyên hình”.
Ngô Bình: “Thì ra là vậy, cảm ơn đã chỉ bảo”.
Thạch Trường Dã: “Đừng khách sáo. Những tu sĩ liều mạng bên ngoài khu vực an toàn như chúng tôi được gọi là thợ săn quái vật. Thợ săn quái vật luôn hợp tác, cùng nhau vây giết quái vật, như vậy thì khả năng thành công sẽ cao hơn, khả năng sinh tồn cũng cao hơn”.
Ngô Bình: “Tôi ra ngoài là để hái một số dược liệu, anh Thạch có người quen nào ở khu vực xung quanh đây không?”
Thạch Trường Dã: “Tôi cũng chỉ mới đến khu vực này thôi, không dám nói có hiểu biết, nhưng nhất định biết nhiều hơn cậu. Dược liệu mà cậu cần tìm phải đi về phía kia, vào trong thung lũng, ở đó mới có nhiều dược liệu”.
Ngô Bình: “Cảm ơn”.
Thạch Trường Dã: “Nhưng trong thung lũng cũng có nhiều quái vật hơn, có thể có quái vật cấp năm, thậm chí là cấp sáu”.
Ngô Bình nghe nói có thể có quái vật cấp sáu thì hơi chau mày, nói: “Xem ra tôi phải giết thêm ít quái vật, nâng cao thực lực”.