Lục Hạo Dương cũng chau chặt mày: “Không ngờ chỗ quỷ quái này cũng có thiên tài như hắn ta. Lúc nãy tôi đã cảm nhận được khí tức kinh khủng của hắn ta, dường như không kém hơn anh Chung đâu”.
Bách Lý Xuân Sơn nheo mắt: “Lát nữa xem tình hình, nếu thật sự không ổn thì chỉ có thể dùng lá bùa đó để giết người này”.
Chung Thuần Nhất thì nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Có thể ép tôi dùng hết sức thì cũng đủ để cậu nên tự hào rồi”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Tốt nhất anh nên dùng hết sức, nếu không thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu”.
Chung Thuần Nhất chắp tay, vô số phù văn bỗng hiện lên khắp cơ thể, một luồng khí tức khủng khiếp xuất hiện, trên bầu trời có đến mấy trăm nghìn bóng dáng lộ diện, những bóng dáng đó đều không lộ rõ mặt, tất cả đều nhìn Ngô Bình hằm hằm, nguyền rủa anh.
Bỗng dưng có vô số âm thanh hiện lên trong đầu Ngô Bình, sức mạnh của nguyền rủa khiến anh rất khó chịu. Nhưng anh là người từng trải qua Thần Ma Cửu Biến, lời nguyền cỏn con này đối với anh mà nói cũng chỉ có thể khiến anh khó chịu mà thôi.
“Im miệng”.
Ngô Bình hét lên, thần niệm đáng sợ biến thành những bàn tay trên không trung, bịt chặt những cái miệng đang nguyền rủa anh lại.
Cảnh tượng buồn cười xuất hiện, mấy trăm nghìn khuôn mặt trên không trung đều bị bịt chặt miệng, không thể thốt lên thành tiếng.
Mấy trăm nghìn cái miệng này là do pháp lực của Chung Thuần Nhất biến thành nên điều này đồng nghĩa với việc pháp lực của hắn đã bị chế ngự, hắn lập tức cảm thấy khó chịu rồi hộc máu.
“Không chơi với anh nữa, xuống đi”.
“Ầm”.
Ngô Bình tung một đấm, một quyền ấn liền xuất hiện trên đỉnh đầu của Chung Thuần Nhất, hắn chỉ kịp đưa cánh tay trái lên đỡ thì cả người đã bị đấm rơi xuống.
Chung Thuần Nhất đập mạnh xuống đất như một viên thuốc nổ, hắn run bần bật, hơn nửa số xương cốt đã bị nứt gãy, đau đớn vô cùng.
Bách Lý Xuân Sơn giật mình, hét lên: “Chết đi”.
Hắn ta vung tay, một lá bùa màu vàng bay ra, bao trùm lên người Ngô Bình.
Ngô Bình có thể cảm nhận được bên trong lá bùa có chứa khí tức cảnh giới Đại La, uy lực lớn đến mức đủ để giết chết thần tiên.
Anh hơi chau mày, lấy bùa thần Ngọc Hoàng Hiển Thánh Như Ý ra, lạnh lùng nói: “Chắn!”
Một lá chắn khổng lồ xuất hiện phía trước mặt Ngô Bình, chặn đứng phù quang vàng lại. Lá bùa vàng đó không ngừng phát ra sát quang màu vàng, sát quang gặp phải lá chắn thì biến mất hết, hoàn toàn không thể làm Ngô Bình bị thương.
Lá bùa đó không thể dùng quá lâu, chưa được mười giây thì đã không còn ánh sáng rồi biến mất trên không trung.
Lúc Ngô Bình cất tấm chắn và nhìn lại thì phát hiện tổng đốc Giang Nam - Bách Lý Xuân Sơn đã không thấy đâu nữa. Thì ra hắn ta thấy sát phù của mình không giết được Ngô Bình, biết ngay là sẽ không ổn nên đã lập tức dắt theo đồng bọn rời khỏi phủ Tổng đốc.
Không ai ngờ Tổng đốc lại chạy mất, chuyện này khiến mọi người cảm thấy vừa bất ngờ vừa buồn cười. Mọi người thi nhau đến chúc mừng Ngô Bình bằng đủ kiểu nói mỹ miều.
Ngô Bình thì lại cảm thấy rất vô vị, anh để Lý Thanh lại ứng phó còn mình thì rời khỏi đó.
Khi anh ra khỏi phủ Tổng đốc thì Chu Chân Nhi và Lâm Tích Quân đuổi theo.