Luyện hoá binh phù xong, Ngô Bình thấy còn có một cái nhẫn hình rồng màu tím, anh vung tay về phía cái nhẫn thì con tinh tinh nói: “Chủ nhân, bên trong có năm trăm cận binh của Thiên đế”.
Cận binh là người có lực chiến đấu mạnh nhất bên cạnh Thiên đế, Ngô Bình không ngờ họ lại ở trong chiếc nhẫn hình rồng này.
Vì thế, anh đã luyện hoá chiếc nhẫn thì thấy đúng là bên trong có 500 cường giả đang ngủ say, anh mỉm cười nói: “Ta có được dùng năm trăm cận binh này không?”
Đại xà nói: “Có ạ, từ giờ trở đi, toàn bộ lực lượng của Thiên đế đều sẽ nghê lệnh của chủ nhân”.
Ngô Bình cười nói: “Thế thì tốt!”
Đại xà: “Chủ nhân, vẫn còn đồ đấy ạ”.
Ngô Bình: “Gì thế?”
Đại xà: “Bản đồ của thiên đình, nó là một món pháp bảo có thể mở được các cơ quan của thiên đình”.
Ngô Bình mừng rỡ rồi nhìn thấy một cái trục cuốn tránh đang phát sáng rồi hỏi: “Nó đây à?”
Đại xà gật đầu: “Vâng, có bức tranh này rồi thì chủ nhân có thể dễ dàng tìm thấy vị trí của thiên đình, sau đó mỏ tất cả các cung điện”.
Ngô Bình cười lớn nói: “Có bản đồ này rồi thì kế hoạch của Đại Thiên Tôn tới công chuyện với mình”.
Anh cầm cuốn tranh rồi nói với ba con thú: “Các ngươi tạm thời chờ ta ở đây, chờ thiên cung mở, ta sẽ chuyển thiên cung đến đó”.
Ba con thú đều nói: “Chúc mừng chủ nhân”.
Ngô Bình quay về đại doanh ở biên giới Đông Bắc thì thấy Đường Băng Vân và Hoả Hoàng Nhi cũng đã đến, thì ra họ nghe nói ở đây có chiến sự nên muốn đến hỗ trợ Ngô Bình.
Anh nói: “Không cần đâu, hai người về đi”.
Đường Băng Vân: “Huyền Bình, có những 20 triệu đại quân và thiên binh thiên tướng nên em lo cho anh”.
Hoả Hoàng Nhi: “Đúng đấy bố, chúng ta cùng tấn công họ rồi bắt hoàng đế Thiên Đỉnh để xem họ định đánh kiểu gì”.
Ngô Bình cười nói: “Hai người yên tâm, chỉ là một đế quốc nhỏ bé thôi mà, anh không lo đâu”.
Đường Băng Vân: “Mặc kệ, em đã đến rồi thì không đi đâu”.
Ngô Bình bó tay với cô ấy nên nói: “Được rồi, em dẫn đội cảnh vệ đi hỗ trợ tác chiến đi”.
Thánh binh và thánh vệ mà anh đã bồi dưỡng đều ở dưới trướng của Đường Băng Vân, lực chiến đấu của họ rất mạnh.
Hoả Hoàng Nhi: “Bố, còn con nữa, con cũng muốn dẫn binh đi”.
Ngô Bình: “Chiến tranh không phải trò chơi, lát nữa nhớ phải nghe lệnh của đại nguyên soái Tư Không Vũ”.
Hoả Hoàng Nhi cười nói: “Con biết rồi”.
Ngô Bình gật đầu rồi nói với Tư Không Vũ: “Tìm cho tôi ba mươi nghìn tinh tinh, tôi sẽ đưa họ đến một nơi để huấn luyện”.
Nơi mà anh nói chính là sào huyệt tà ma.
Loáng cái, Tư Không Vũ đã dẫn 30 nghìn tinh binh đến, họ không chỉ giỏi võ mà còn rất trung thành.
Vì thế, Ngô Bình đã đưa hết họ vào trong sào huyệt tà ma và chỉnh tăng tốc thời gian, anh chỉ đợi bên ngoài một tiếng thì bên trong đã trải qua cả trăm năm rồi.