Môn chủ Kim Long Môn là một người trung niên, gương mặt vuông vức, râu dài đen nhánh, chẳng có bao nhiêu tóc cả, chỉ có vài sợi tóc màu vàng nhạt mọc xung quanh.
Người này tên là Tả Nguyên Thần, đã ngồi ở vị trí môn chủ Kim Long Môn này hơn một trăm năm rồi. Kim Long Môn cũng trở nên mạnh hơn dưới sự lãnh đạo của ông ta, áp đảo đến mức Huyền Minh Giáo gần như không thở nổi.
Một đệ tử của Kim Long Môn bước ra, người này mặc một chiếc áo giáp màu đen, mày rậm, mắt hạnh nhân, dáng người không cao, vẻ ngoài nhìn qua hơi giống phụ nữ, chẳng hợp với tên của hắn gì cả.
Lúc đến, Ngô Bình đã biết thông tin về Tiêu Phá Thiên, mặc dù Tiêu Phá Thiên này khá đẹp, giống phụ nữ nhưng cách làm việc của hắn lại vô cùng mạnh mẽ và quyết đoán, hắn là một người rất khó đối phó.
Tiêu Phá Thiên bước lên sàn đấu, cạnh của sàn đấu được khoanh tròn bằng bút đỏ, diện tích không lớn, hơn một trăm mét vuông.
Đứng vào trong vòng tròn, hắn nhìn sang Ngô Bình, lạnh nhạt nói: “Sao nào, anh sợ rồi à?”
Lúc này Ngô Bình vẫn còn ngồi trên tảng đá, không nhìn hắn lấy một cái. Nghe hắn nói thế, cuối cùng anh cũng đứng lên nói: “Một con sâu bọ muốn khiêu chiến với tôi nên tôi cũng không để ý lắm, xin lỗi nhé”.
Nói rồi anh bước vào trong vòng tròn.
Tiêu Phá Thiên cũng không có tức giận nói: “Anh là đệ tử đứng đầu của Huyền Minh Giáo, tôi còn tưởng rằng anh là nhân vật lợi hại nào chứ, giờ nhìn lại mới thấy chỉ là một nhân vật nhỏ luyện khí mà thôi. Ai cho anh can đảm dám đến đây khiêu chiến với tôi vậy? Là anh không muốn sống nữa hay là Trương Cổ Nguyệt của Huyền Minh Giáo không muốn anh sống?”
Ngô Bình: “Tài ăn nói của anh cũng được đấy, tiếc là có nói thế nào cũng không thể thay đổi kết quả được đâu, ngay khi anh chấp nhận chiến thứ thì anh đã là người chết rồi”.
Tiêu Phá Thiên: “Đúng thế, có nói nhiều cũng vô ích. Vậy thì chúng ta cứ xem thực lực thật đi”.
Vừa dứt lời, dưới chân hắn xuất hiện một làn khói, làn khói ấy như có sự sống biến thành mười hai sợi dây khói lao về phía Ngô Bình.
“Cẩn thận, đây là Linh Yên Công của Kim Long Môn, trong làn khói có các tia cực nhỏ, vô cùng sắc bén”, Cừu Quang Thái lập tức nhắc nhở.
Hai tay Ngô Bình vỗ vào nhau, tiên lực Huyền Minh trong cơ thể anh ngưng tụ thành một sợi chỉ màu vàng, sau đó xoay quanh anh như tia chớp, cuối cùng tạo ra một tấm chắn bảo vệ màu vàng.
Mười hai sợi dây khói lao đến, vừa lúc chạm vào tấm chắn bảo vệ rồi vang lên tiếng “phựt phựt”, những tia cắt ẩn hiện trong làn khói lần lượt bị đứt gãy.
Tiêu Phá Thiên cực kỳ ngạc nhiên, hai tay vỗ tay vào nhau. Lần này, làn khói dày đặc phun ra từ mặt đất rồi bao vây quanh Ngô Bình. Thế nhưng tấm chắn bảo vệ của Ngô Bình đã xuyên vào lòng đất, dù hắn có phóng ra nhiều khói linh đi chăng nữa thì cũng không thể nào đột phá được. Ngược lại khói linh này vừa chạm vào tấm chắn bảo vệ thì lập tức bốc cháy, tựa như bên trong có thứ gì đó bị hủy diệt.
Thấy thế mặt Tả Nguyên Thần không tốt lắm, một trưởng lão ở phía sau nói: “Môn chủ, tình hình không ổn, U Sát Linh Yên của Tiêu Phá Thiên thế mà lại không thể phá vỡ tấm chắn bảo vệ. Nếu không phá được thì không thể uy hiếp được đối phương, như thế lại khó đánh”.
Tả Nguyên Thần: “Đừng vội, Tiêu Phá Thiên vẫn còn tuyệt học chưa thi triển mà”.
Ngô Bình đứng đó khoan thai nói: “Tiêu Phá Thiên, anh chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Có phải Kim Long Môn các người hết người rồi hay không mà sao lại phái một tên vô dụng như anh lên đánh chứ”.
Tiêu Phá Thiên hừ một tiếng: “Anh nói thế hơi sớm rồi đấy, Ma Yên Tuyệt Sát”.
Vừa dứt lời hai tay hắn làm ra pháp quyết, đột nhiên có hai mươi bốn ma ảnh bay ra từ trong cơ thể hắn, những ma ảnh này đi vào trong khói linh rồi biến thành mười hai Ma Quái, hình dạng vô cùng quỷ dị hệt như thực thể đang lao đến vậy.