Anh ra lệnh cho mọi người thả những người khác ra, khi đến lượt người trước mặt, anh dùng lòng bàn tay đánh gục hắn, sau đó thay quần áo, thay đổi diện mạo và đuổi theo những người khác.
Sau khi đuổi kịp một người, anh thấy người đó mặt mũi bầm tím, hắn nhìn thoáng qua nói: "Lục sư huynh, huynh cảm thấy hắn tại sao lại thả chúng ta đi?"
Ngô Bình: "Nhất định là bởi vì sợ Huyền Chân Giáo chúng ta báo thù".
Đệ tử nói: "Vừa rồi thật sự đệ rất sợ hãi, nếu như hắn thật sự giết chúng ta, cho dù sư môn báo thù thì chúng ta cũng đã chết rồi".
Ngô Bình: "Cứ trở về báo cáo đã".
Đệ tử thở dài: "Không biết Dương trưởng lão có trừng phạt chúng ta hay không, dù sao chúng ta cũng không hoàn thành nhiệm vụ mà trưởng lão giao".
Ngô Bình: "Cũng đành chịu thôi, đối thủ quá mạnh, đánh không lại hắn".
Đám người dần dần tụ tập lại với nhau, có người cõng người bất tỉnh trên lưng, họ bay về phía một dãy núi. Sau khi bay được một quãng đường, họ đáp xuống một tòa nhà trong khe núi.
Mọi người đều đang đợi trong sân, lúc này, một nữ đệ tử hờ hững liếc bọn họ một cái, hỏi: "Xem ra nhiệm vụ thất bại rồi?"
Mọi người cúi đầu trầm mặc, nữ đệ tử nói: "Lát nữa trưởng lão tới, chuẩn bị chịu phạt đi".
Mọi người đều thở dài, có người phàn nàn, có người buồn bã, có người im lặng.
Sau bảy tám phút, một tu sĩ trung niên bước vào sân, khí thế hiên ngang, theo sau là bảy tám tùy tùng, người cầm kiếm, người cầm đàn, người thì cầm quạt.
Ông ta liếc nhìn Ngô Bình và những người khác, hỏi: "Thất bại rồi sao?"
Một đệ tử nói: "Dương trưởng lão, chúng tôi đang định đánh tan quân biên giới, bỗng nhiên có cao thủ xuất hiện, một trận gió cuốn chúng tôi đi, khi tỉnh lại đã bị trói rồi".
Dương trưởng lão cười lạnh: "Một trận gió thổi bay các ngươi đi? Các ngươi là tờ giấy sao? Hơn nữa các ngươi đã bị bắt, vì sao họ lại thả các ngươi đi? Nói, các ngươi tiết lộ bí mật của giáo chúng ta cho hắn rồi đúng không?"
Mọi người lần lượt phủ nhận, Ngô Bình nói: "Dương trưởng lão, đệ tử cảm thấy người ra tay có thể là một nhân vật lớn trong đế quốc Thiên Võ".
Dương trưởng lão không để ý tới anh, nói: "Các ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, đi đến Hình điện đi, mỗi người lãnh một trăm roi tiên".
Khi nghe nói rằng phải chịu một trăm roi, vẻ mặt của mọi người thay đổi rõ rệt, một số người trong số họ đã ngất đi vì sợ hãi. Ngô Bình biết rằng roi tiên này không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được, nếu không họ sẽ không sợ như vậy.
Nhóm người đều cúi đầu ủ rũ đi đến Hình điện. Hình điện đầy dụng cụ tra tấn, trong một khu vực có mười chiếc ghế, mười người lặng lẽ nằm bò lên trên đó.
Ngay lập tức, một con rối xuất hiện vung roi quất mạnh xuống, phát ra tiếng rít sắc bén. Roi quất xuống người, quần áo rách nát, máu thịt bay khắp nơi, đau đớn khiến mười người kêu gào thảm thiết.