Hỉ Bảo: "Con người cô kỳ cục thật đấy, sao cứ đòi lột da tôi thế nhỉ, cô thích da của tôi à? Nó đâu có biến thành áo quần để mặc được đâu".
Lúc này cô gái bỗng la lên: "Sư huynh, bố! Anh cả! Mau tới cứu con!"
Giọng cô ta rất vang, vừa hét lên đã có một bóng người xông từ cung điện trên núi xuống, chớp mắt đã tới trước mặt, là một chàng trai trẻ tuổi. Nhưng thấy mặt cô gái bị đánh lõm vào, hắn hoảng hốt: "Nguyên Vi sư muội, em sao thế?"
Cô gái tên Nguyên Vi kia khóc: "Sư huynh, mau giết nó đi! Thằng ôn con này đánh em bị thương đó, hu hu..."
Chàng trai trẻ này tên là Trương Duy Tiên, là thiên tài Nguyên Vi ngưỡng mộ nhất ở đạo trường, trẻ thế này mà đã là Địa Tiên cảnh giới Bất Tử rồi.
Trương Duy Tiên nghe xong thì nổi trận lôi đình, nhìn chằm chằm Hỉ Bảo: "Thằng ôn con, dám đánh bị thương sư muội của tao, chết đi!"
Hắn không hỏi kỹ nguyên nhân, cũng không muốn biết đúng sai thế nào đã ra tay vỗ vào đầu Hỉ Bảo.
Vì Hỉ Bảo tu luyện Thiên Vu Kinh, nhìn có vẻ vô hại, tu vi thấp nên kẻ này hoàn toàn chẳng xem cậu ra gì. Bàn tay của hắn vừa chạm lên đầu Hỉ Bảo, ánh mắt Hỉ Bảo ánh lên tia sắc bén, trên đầu xuất hiện một đạo phù văn, phù văn xoay tròn, pháp lực của Trương Duy Tiên không ngừng bị phù văn hút vào, phù văn cũng theo đó mà càng lúc càng sáng.
Nguyên Vi hoảng hốt, kêu lên: "Mày đang làm gì?"
Cảm nhận tiên lực đang không ngừng bị hút cạn, vẻ mặt Trương Duy Tiên méo mó, ánh mắt tràn ngập sự khiếp sợ, hét lên: "Mày là loại quái vật gì thế?"
Quá trình hút tiên lực càng lúc càng nhanh, chưa đến mười giây, cơ thể của Trương Duy Tiên đã biến thành tro bụi, tu vi đã bị Hỉ Bảo hút sạch.
Hút tu vi vủa đối phương xong, phù văn trên đỉnh đầu của Hỉ Bảo toả sáng lấp lánh rồi quay trở vào trong cơ thể cậu.
Cậu nhìn Nguyên Vi nói: "Bố và mẹ tôi, mẹ Đường và em gái, không ai được làm hại họ! Ai dám hại họ, tôi giết kẻ đó!"
Cuối cùng Nguyên Vi cũng đã biết vì sao cậu thiếu niên này lại theo mình tới Ngọc Hư Cung rồi, cậu ta muốn giết tất cả mọi người!
Cô ta vừa kinh sợ vừa tức giận: "Mày... mày là thằng điên!"
"Kẻ nào dám ngang ngược ở đạo trường Ngọc Hư?", lại một tiếng quát vang lên, một gã trai bay tới, một bàn tay lớn vỗ xuống từ trên không, muốn vỗ chết Hỉ Bảo.
Đám người này vừa lên đã đòi giết mình, tư duy của Hỉ Bảo cực kỳ đơn giản, ai muốn giết mình đều là kẻ thù, không cần khách sáo với chúng.
Thế nên cậu cũng giơ tay ra, một bàn tay ánh màu u tối đánh ra, một phù văn đang xoay vòng với tốc độ cực nhanh giữa lòng bàn tay.
Nguyên Vi thấy người tới thì chợt thấy yên lòng, vì đó là anh cả của cô ta, Nguyên Hạo - Hư Tiên sơ kỳ!
Thế nhưng, lúc bàn tay đen tiếp xúc với bàn tay của đối phương thì đã nuốt chửng chưởng của đối phương, sau đó tiếp tục đánh tới, chộp lấy tay của Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo cảm thấy tiên lực của mình không ngừng bị Hỉ Bảo hút hết, hắn vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, hét lớn lên: "Dừng tay!"
Ầm!
Một giây sau, cơ thể hắn nổ tung, hoá thành cát bụi. Sau đó, thần hồn của hắn lại tiếp tục bị luyện hoá, chỉ mười mấy giây đã hoàn toàn biến mất.