Người đàn ông to béo đập bàn rồi mắng: “Láo lếu!”
Cái bàn vỡ nát, ông ta bước nhanh về phía Ngô Bình. Nhưng khi còn cách anh khoảng ba, bốn mét thì chợt dựng tóc gáy, sau đó trán vã mồ hôi, mặt trợn trừng hỏi: “Cậu…”
“Quỳ xuống”, Ngô Bình thờ ơ nói.
Ông già to béo quỳ ngay xuống rồi run rẩy nói: “Không biết thượng tiên đến chơi, tôi đáng chết!”
Ông ta không biết tu vi của Ngô Bình đến đâu, chỉ biết mình không phải đối thủ của anh nên đã thay đổi cách xưng hô.
Ngô Bình ngồi xuống sofa rôi lấy hạt dưa ra vừa cắn vừa nói: “Cái Bang các người giỏi quá nhỉ! Dám cướp bóc ngay giữa ban ngày”.
Ông già to béo vội nói: “Chúng tôi sai rồi, sau này sẽ thay đổi ạ”.
Ngô Bình: “Khu này cũng là các người cướp đúng không?”
Ông già to béo lau mồ hôi: “Vâng”.
Ngô Bình: “Bảo người của ông trả lại hết số tiền đã cướp, sau đó rời khỏi khu này. Còn ông phải bị trừng trị”.
Dứt lời, anh điểm tay, người đàn ông to béo hét lên, sau đã bị hạ cấm chế.
Ông ta run giọng hỏi: “Thượng tiên đã làm gì tôi vậy ạ?”
Ngô Bình: “Tôi đã hạ cấm chế trong người ông, sau này ông chỉ được làm việc tốt, nếu làm việc xấu thì sẽ đau đớn, sống không bằng chết”.
Người đàn ông to béo cảm thấy tuyệt vọng, nếu chỉ được làm việc tốt thì ông ta kiếm tiền kiểu gì?
Ngô Bình hỏi: “Cái Bang này của ông có bao nhiêu người?”
Người đàn ông: “Tôi có hơn mười nghìn anh em”.
Ngô Bình thấy hơi bất ngờ, hơn mười nghìn người thì là một môn phái lớn rồi, anh hỏi tiếp: “Ông có biết có chỗ nào xuất hiện lò luyện không?”
Nghe thấy Ngô Bình nhắc đến lò luyện, người đàn ông hào hứng nói: “Thượng tiên, hôm qua có người sai tôi đi hóng chuyện này. Tôi đã dặn các anh em bên dưới nếu ai có phát hiện gì thì phải về bẩm báo luôn rồi”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó lấy 100 nghìn tiền bùa ra ném cho ông ta: “Đây là 100 nghìn tiền bùa, đổi ra được năm tỷ tiền long, đủ để ông tiêu xài rồi. Nếu ông biết tin tức gì về lò luyện thì hãy bóp nát ngọc phù này, khi ấy tôi sẽ trọng thưởng cho ông”.
Người đàn ông mừng rỡ, bao ngày qua ông ta cướp bóc của nhiều người, nhưng cũng chỉ gom được mấy chục triệu thôi. Nhưng Ngô Bình cho ông ta những năm tỷ, thế thì ông ta cần gì đi cướp nữa? Cứ cố gắng làm việc cho vị đại gia này thôi.
Ngô Bình hỏi: “Giờ Giang Nam có Tổng đốc không?”
Người của Cái Bang có thông tin rất nhanh nhạy, người đàn ông đáp: “Mới có một Tổng đốc đến, nghe đâu cũng có lai lịch lắm, diện tích quản lý của Tổng đốc này rất lớn, ngoài ra Giang Nam ra, còn có nhiều nơi nữa”.
Trong lúc họ nói chuyện thì bầu trời bên ngoài chợt tối sầm, Ngô Bình vội chạy ra ngoài xem thì thấy có một con sói khổng lồ màu đen ở trên trời, nó đang đánh nhau với một tu sĩ. Một người một sói đánh nhau đến trời đất quay cuồng.
Đột nhiên người kia tung ra một chưởng, con sói nhanh chóng né đi, làm chưởng ấn rơi thẳng xuống đất, bên dưới chính là khu dân cư đông đúc, nếu cứ để thế này thì sẽ có rất nhiều người chết.
Ngô Bình nổi giận rồi tung một chưởng lên cao, anh đã thi triển Như Lai Thần Chưởng. Một chưởng ấn khổng lồ tấn công lên cao, bàn tay và chưởng ấn va chạm rồi nổ tung.
Cả người và sói đều tỏ vẻ kinh hãi rồi gào lên: “Xin tha mạng!”
Song đã muộn, Ngô Bình tức vì họ dám coi mạng người như cỏ rác nên đã tung một chưởng giết cả hai luôn.
Uỳnh!