Khi họ đến tầng một của động Vạn Phật, Ngô Bình nói: “Đại sư Quảng Tuệ, hiện giờ thuốc của tôi chỉ có tác dụng với các tăng nhân ở tầng này thôi. Còn tăng nhân ở tầng hai và ba thì chờ tôi nghĩ cách thêm”.
Tuy Quảng Tuệ thấy hơi thất vọng, nhưng họ có thể cứu được các tăng nhân ở tầng một này đã là rất tốt rồi.
Ngô Bình sai người chia nước trong thùng cho các tăng nhân uống. Hiệu quả trông thấy, khi các tăng nhân ấy uống vào, ma niệm đã bị áp chế, thậm chí có tăng nhân còn đột phá luôn.
Sau khi hội phục, các tăng nhân ở tầng này đều bái lạy nhóm Quảng Tuệ, sau đó được ông ấy nhắc nhở phải cảm ơn Ngô Bình.
Họ đã dùng hết hơn một thùng nước, các tăng nhân ở tầng một đều đã tỉnh táo và khoẻ mạnh trở lại.
Ngô Bình nói: “Đại sư Quảng Tuệ, các tăng nhân này đều đã bình thường trở lại, nhưng nếu họ tiếp tục tu luyện mà không nâng cao tu hành Phật pháp thì sớm muộn cũng lại tẩu hoả nhập ma tiếp”.
Quảng Tuệ: “Thần y Ngô yên tâm, từ giờ trở đi, lão tăng sẽ đích thân giám sát họ học tập”.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt nhất là như vậy, tôi đã làm đúng như lời mình hứa rồi, giờ xin phép!”
Quảng Tuệ muốn giữ Ngô Bình lại, nhưng anh đang bận nên vẫn kiên quyết rời đi.
Trước khi đi, anh nhìn Mã Hành Không thì thấy ông ấy đã hồi phục nhiều, chắc vài hôm nữa là khoẻ hẳn.
Ngô Bình có thu hoạch rất lớn ở chùa Đại Thiền, anh vừa hiểu về Phật pháp, có thêm hai truyền thừa vô thượng, mà còn lấy được Thiên Tâm Châu, phật cốt và một Lina biết nấu ăn.
Đương nhiên anh còn lấy được 30 quả đan hồ từ Mã Hành Không nữa.
Anh đã vắng nhà mấy tháng trời nên muốn trở về coi sao. Vì thế, nhân lúc đêm khuya, Ngô Bình đã ngồi trên Nhân Bì rồi bay về huyện Minh Dương.
Đúng hơn thì huyện Minh Dương hiện nay đã được đổi thành một phần của khu Hưng Long.
Trước đó, Lý Mai đã bỏ một lượng vốn lớn để đầu tư vào dự án bờ sông Giang Nam, ngoài ra còn mua khu biệt thự cạnh Đông Hồ cùng rất nhiều đất đai! Sau này, những khoản đầu tư này sẽ mang về lợi nhuận khổng lồ cho nhà họ Lý và Ngô Bình.
Nhưng Ngô Bình hiện giờ không có hứng thú với tiền tài lắm, bao nhiêu tiền cũng không bằng anh luyện chế được một viên đan dược, hay thu hoạch sau một ngày tu hành.
Về tới nhà, Ngô Bình phát hiện nhà của gia đình anh trong dự án bờ sông Giang Nam đã xây xong, hiện đang vào giai đoạn lắp đặt trang thiết bị.
Ban đầu đây chỉ là một dự án nhỏ, Lý Vân Đẩu định đầu tư vài tỷ để xây nhà cho cháu mình.
Nhưng người tính không bằng trời tính, bây giờ diện tích của dự án này đã tăng lên rất nhiều, cả Đông Hồ cũng nằm bên trong luôn.
Ngô Bình vừa đến cổng thôn thì thấy có hơn trăm người đứng trước cửa nhà mình, họ đang hò hét gì đó, có người còn cầm gậy, dao như sắp đánh nhau đến nơi.
Ngô Bình cố tình không lên tiếng mà thay đổi diện mạo, sau đó đi tới đó nghe ngóng.
“Cả nhà này thật vô lương tâm! Ngày trước, họ mua hết đất đai nhà cửa của chúng ta với giá rẻ, giờ khu này sắp được được xây dựng thành khu kinh tế mới rồi, giá nhà đất sẽ tăng chóng mặt. Nhà đất của chúng ta sẽ tăng giá lên gấp nhiều lần, bà con không thể để họ ăn chặn của mình như vậy được, nhất định chúng ta phải đòi lại tiền”.
Người khác nói: “Đúng thế! Ban đầu, nhà tôi cần tiền không cần nhà. Nhưng giờ giá nhà đất tăng chóng mặt rồi, nhất định tôi phải bắt họ đền tiền cho tôi, không thì không xong đâu!”