Người đàn ông kêu lên thảm thiết, cả gương mặt tiếp xúc thân mật với mặt đất, máu bắn ra tung tóe, ngất tại chỗ.
Lúc này một cô gái trẻ có dung mạo xinh đẹp quần áo xộc xệch ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm Ngô Bình đột nhiên xuất hiện.
Ngô Bình nhìn cô ta: “Cô không sao chứ?”
Cô gái vội chỉnh lại quần áo nói: “Cảm ơn anh đã cứu giúp, tôi không sao”.
Ngô Bình gật đầu rồi xoay người định đi, vừa đi được mấy bước, cô gái bỗng kêu lên một tiếng đau đớn.
Anh chỉ có thể đứng lại, xoay người lại nhìn thì thấy chân trái của cô gái đã bị bong gân. Hóa ra thực lực của cô ta không bằng sư huynh Hàm, vừa rồi khi giãy giụa, chân trái của cô ta đã bị thương rất nặng, cánh tay cô ta cũng đầy vết bầm tím.
Ngô Bình thấy cô ta chật vật đứng dậy, lặng thinh vài giây rồi nói: “Tôi chữa trị giúp cô”.
Anh bước đến trước mặt cô gái nói: “Ngồi xuống đi”.
Cô gái nghe lời ngồi xuống, hai tay Ngô Bình ấn chặt vào chân cô ta, cân nhắc một lúc rồi bỗng dùng sức, sau đó chỉ nghe một tiếng “rắc”, giờ đây cô gái đã có thể đi lại bình thường.
Cô ta kêu lên một tiếng, sau đó không còn cảm thấy đau nữa.
Ngô Bình lại lấy Linh Lực xoa bóp cho cô ta vài cái để đả thông kinh mạch bị tắc, cô gái cảm thấy dưới chân khá ấm áp, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, hỏi: “Anh tên gì thế?”
“Tôi là Lý Huyền Bình”.
Cô gái: “Hóa ra anh chính là anh Lý, đứng đầu trong các người mới”.
Ngô Bình nói: “Không dám nhận danh hiệu này, đại hội chỉ vừa mới bắt đầu”.
Cô gái cười nói: “Ngay cả môn chủ cũng cực kỳ quan tâm đến anh, người đứng nhất chắc chắn là anh rồi. Tôi tên là An Điệp Y, cảm ơn anh đã cứu giúp”.
Ngô Bình: “Đừng khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Được rồi, cô đi vài bước xem thử”.
Nói rồi anh buông chân của An Điệp Y ra.
An Điệp Y đi qua đi lại vài bước, ngạc nhiên nói: “Đỡ hơn rất nhiều rồi, cảm ơn anh”.
Ngô Bình: “Vậy tôi đi trước đây”, nói rồi anh xoay người đi.
An Điệp Y vội gọi lại: “Chúng ta có thể đi chung không?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi khuyên cô tốt nhất đừng nên đi chung với tôi, có không ít người đang nhắm vào tôi, đi với tôi thì cô sẽ rất nguy hiểm”.
Cô gái sửng sốt, nhưng sau đó cô ta cắn răng nói: “Anh gặp nguy hiểm, tôi càng nên ở lại bên cạnh anh chứ”.
Ngô Bình không khỏi bật cười: “Tôi có thể bị họ trừ khử, đến lúc đó e là kết cục của cô cũng không tốt, cô không sợ sao?”
An Điệp Y cắn răng nói: “Đương nhiên là tôi sợ chết rồi, nhưng mạng của tôi là do anh cứu về, nếu tôi chết cũng xem như đã báo đáp anh rồi”.
Sự can đảm của cô gái này khiến Ngô Bình phải nhìn bằng con mắt khác, anh mỉm cười nói: “Được thôi, nếu cô đã cố chấp như vậy thì đi theo bên cạnh tôi là được”.
An Điệp Y mừng rỡ nói: “Cảm ơn anh”.
Lúc này, Ngô Bình đạp cho “Sư huynh Hàm” nằm dưới đất tỉnh lại, hắn trợn to hai mắt quát: “Mày dám đánh lén tao, nhà họ Hàm tao nhất định sẽ không tha cho mày”.