Cậu cố kiềm kích động trong lòng, bình tĩnh hỏi: “Những loại thuốc này, bao lâu thì hái một lần?”
Hoàng Phu: “Thời gian hái có dài có ngắn, ngắn thì ba đến năm tháng hái một lần, dài thì có thể đến mấy chục năm hay thậm chí cả trăm năm nghìn năm mới có thể hái được. Còn có những loại dược liệu chỉ có thể hái được một lần, sau khi hái thì phải trồng lại”.
Ngô Bình: “Nhiều dược liệu như vậy, cần phải phát triển trong từng môi trường khác nhau, nơi này cũng có thể cung cấp được sao?”
Hoàng Phu: “Đúng vậy. Mỗi một khu đất đều là một khu sinh thái nhỏ, tự tạo thành hệ thống môi trường riêng. Dù sao dược liệu mà chủ nhân cũ trồng ở đây đều là những loại hiếm có trên thế giới, nếu không thì cũng không đáng để ông ấy cấy ghép”.
Lúc này Ngô Bình nhớ đến một chuyện rất quan trọng, cấm địa Thượng Cổ không phải thường xuyên mở ra, nếu bản thân cậu ra ngoài thì sau này và lại bằng cách nào?
Vì thế cậu hỏi Hoàng Phu, có cách nào có thể giúp cậu ra vào nơi này thuận tiện không.
“Lúc chủ nhân đến thì đi qua một cánh cổng, chỉ cần đem cánh cửa đi, thì bất kỳ lúc nào cũng có thể dùng nó để đến đây”.
Ngô Bình sáng mắt: “Cánh cửa đó có thể đưa đi được sao? Vậy thì tốt rồi!”
Thu gom dược liệu, Hoàng Phu lại lấy một cuốn đan kinh đưa cho Ngô Bình, nói: “Đây là do chủ nhân cũ để lại, đơn thuốc bên trong là ông ấy gom góp cả tám trăm năm mới có, trừ một số ít ra thì còn lại đều do ông ấy tự mình luyện chế thành công, kiểm chứng được hiệu quả, bên trên còn có phương pháp cải tiến do chủ nhân cũ viết, xin chủ nhân hãy nhận lấy”.
Ngô Bình đưa hai tay nhận lấy đan kinh, cậu biết rõ đan kinh này còn quý giá hơn mấy mẫu thuốc này gộp lại rất nhiều!
Lập tức bay lên không trung bái lạy: “Cám ơn tiền bối đã tặng!”
Cất đồ xong, cậu lại đi đến chỗ mấy ruộng thuốc xem xem, phát hiện trận pháp trong ruộng thuốc đều rất huyền diệu. Có mấy ruộng thuốc chiến diện tích đến mấy chục mẫu, bên trong lại chỉ có một gốc dược liệu sinh trưởng.
Có vài ruộng thuốc lại khá đơn giản, bên trong có thể trồng theo nhóm theo từng lứa; còn có một vái ruộng thuốc, mấy loại thuốc được trồng theo các cách khác nhau, không đồng nhất.
Ngô Bình đi một vòng, sau đó lại rời khỏi phòng.
Nhóm người Mạc Khinh Ngữ đều đang đợi cậu ở bên ngoài, nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của bọn họ, Ngô Bình ho khan một tiếng, nói: “Tôi thu hoạch được một vài dược liệu ở bên trong, mọi người có thể chọn mỗi người mười gốc dược liệu. Nếu không lấy dược liệu thì sau này tôi sẽ luyện chế một vài đan dược hiếm cho mọi người”.
Mọi người vừa nghe có đan dược, đương nhiên đều bỏ qua dược liệu, dù sao giá trị đan dược còn cao hơn nhiều so với dược liệu. Cùng một dược liệu, nếu biến thành đan dược, vậy thì giá trị của nó cũng tăng lên gấp mười lần rồi.
Ngô Bình: “Nơi này là trạm đầu tiên của chúng ta. Anh Càn, bây giờ chúng ta đến cổ điện”.
Càn Tiêu Trần: “Được!”
Nhóm người rời khỏi khu vực này, lúc ra khỏi bức tường đổ nát kia, Ngô Bình cảm nhận được nhẫn Hoàng Long của mình khẽ phát sáng, cậu bèn vung tay, cánh cửa cũ kỹ kia bỗng hóa thành một luồng sáng, được cất vào trong nhẫn Hoàng Long.
Lúc này cậu mới phát hiện, bên trong nhẫn Hoàng Long này có một không gian. Chẳng qua là không gian này rất kỳ lại, gần như ẩn chứa những điều huyền bí mà cậu không biết.
Cậu không có thời gian nghiên cứu, cất cánh cửa xong lại tiếp tục lên đường.
Cro điện cách khu vực rừng rậm khá xa, mọi người phi độn cả một ngày, mãi đến khi trời tối rồi vẫn chưa đến nơi. Mạc Khinh Ngữ đề nghị nghỉ ngơi một đêm, vì thế mọi người tìm một chỗ đất cao, dựng lều trại.
Lúc này trời đã ngả tối, vầng trăng khuyết treo trên trời. Ánh trăng nơi này rõ ràng khác với ở thế tục, nó tỏa ra ánh sáng rực rỡ tựa như thủy ngân vậy.
Ngô Bình đã chú ý điểm này từ lâu, cậu hỏi: “Lão Phương, trên vầng trăng này có phải có thứ gì hay không?”
Phương Lập liếc nhìn ánh trăng, đôi mắt khẽ nheo lại, nói: “Nó lại mặt trời, bên trong có cung trăng, có một vị Cổ Thần sống ở bên trong đó!”
Ngô Bình: “Cổ Thần?”
Phương Lập: “Một trong những bộ tộc hùng mạnh được sinh ra sớm nhất ở Thánh Cổ Đại Lục, bọn họ tự xưng là Thần Tộc. Thật ra dáng vẻ cũng không khác Nhân Tộc là bao, chỉ là bọn họ ai ai cũng sở hữu năng lực nuốt chửng vạn tộc, hấp thụ ưu điểm của người khác rồi dùng cho bản thân! Vì vậy dần dần, Thần Tộc trở thành thế lực vô cùng mạnh!”
Nghe Phương Lập giới thiệu Thần Tộc như vậy, trong đầu Ngô Bình bỗng xuất hiện một vài thông tin. Những thông tin cũng có liên quan đến Thần Tộc, chỉ là Thần Tộc này không ở thế tục, cũng không ở Thánh Cổ, mà là ở thế giới chiều thấp. Thế giới chiều thấp chỉ là bóng của thế giới chiều cao. Nói như vậy, Thần Tộc này thật ra chính là bóng của Thần Tộc ở thế giới chiều thấp?
“Thần Tộc và Nhân Tộc có tiếp xúc với nhau không?”
Phương Lập biết Ngô Bình hiểu nhầm, ông ta nói: “Chủ nhân. Thần Tộc không phải đâu đâu cũng là thần, trong mỗi hàng triệu Thần Tộc, mới có khả năng sinh ra được một thần. Mà Thần còn chưa ra Bán Thần, Hạ Thần, Đại Thần, Thượng Thần, Cổ Thần nữa”.
Ngô Bình nhìn ánh trăng nói: “Thì ra cơ hội trở thành thành lại xa vời như vậy, vậy cũng không có gì lợi hại. Dù sao trong hàng triệu Nhân Tộc, cũng sẽ có người mạnh”.
Phương Lập: “Không sai Thánh Hoàng Nhân Tộc tôi đã từng dẫn đại quân đánh Thần Vực, khiến Cổ Thần phải ký kết hiệp ước, Nhân và Thần không xâm phạm lẫn nhau. Chỉ là sau khi Thánh Hoàng rời đi, Thần Tộc dần dần coi thường hiệp ước, đã nhiều làn cử Thần Quốc tấn công chúng tôi”.
“Thần Quốc mà ông nói là gì?”